Chỉ nửa tháng trôi qua, hướng gió trong kinh thành nháy mắt cái đã thay đổi.
Lục hoàng tử và Tô Dư Tịch buông lưới ở Lã Vọng, chỉ chờ những ám cọc Bắc Liêu đó bại lộ từng cái một.
Bọn chúng biết bây giờ là thời điểm mấu chốt trong việc tranh giành ngôi vị, nếu lúc này không ra tay, về sau chỉ sợ chẳng còn cơ hội nữa.
Ai cũng biết hoàng đế vừa ý Lục hoàng tử, thậm chí kinh thành còn đồn rằng hoàng đế đã đặt thánh chỉ lập thái tử dưới ngọc tỷ, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt để tuyên đọc.
Mà đại thái giám đã nhìn trộm nội dung thánh chỉ, bên trong viết là Lục hoàng tử.
Kinh thành đồn như đã tận mắt nhìn thấy, dường như đã thành chuyện ván đã đóng thuyền.
Tô Dư Tịch cảm thấy kế này của Lục hoàng tử rất là khéo, ngầm làm chùn bước chân của phủ Kính quốc công.
Chỉ khi làm bọn họ tin tưởng hoàng thượng đã quyết định phong Lục hoàng tử làm thái tử, bọn chúng mới nhanh đưa ra lựa chọn hơn.
Như Lục hoàng tử dự đoán, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, đã có mấy chục ám cọc hiện ra.
Điều này cũng làm chúng ngày càng thất vọng với Kính quốc công, những năm gần đây phủ Kính quốc công làm trung gian thu lợi về túi riêng, cướp đoạt tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, có được quyền cao chức trọng rồi vẫn thấy chưa đủ, lại còn âm thầm cấu kết với người Bắc Liêu, b. án nư. ớc cầu vinh.
Tô Dư Tịch dùng sức đá hỏng một cái ghế, cả giận nói: "Lão già Kính quốc công này, thật đúng là làm ta "mở mang tầm mắt"! Tiết Quý thân là đại tướng quân lại thông đồng với Bắc Liêu, làm những việc mưu cầu lợi ích vì bản thân như vậy! Thật đáng chết!"
Ở kiếp trước, Lục hoàng tử đã sớm nhìn rõ bản chất không biết xấu hổ của Kính quốc công, nói: "Ngươi mới chỉ thấy phần nổi của tảng băng chìm thôi, chuyện bẩn thỉu thực sự của bọn chúng, ngươi chưa thấy đâu. Sự ác độc của nhân tính… đảng của bọn chúng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Đặc biệt là người tên Diệp Kỳ Sâm, lúc người Bắc Liêu tới, việc đầu tiên hắn làm là dâng người mình yêu nhất lên, ngươi xem có nực cười không?"
Tô Dư Tịch nhíu mày, trong mắt ánh lên vài phần hoài nghi, trái tim không khỏi đau nhói, hỏi: "Người yêu nhất? Người Diệp Kỳ Sâm yêu nhất?"
Tô Dư Tịch cực kì kinh hoảng, bắt lấy cánh tay Lục hoàng tử, hỏi: "Người mà ngươi nói, không phải là…"
Lục hoàng tử biết, cuối cùng hắn vẫn phải nói ra chuyện này, thật ra là do hắn cố ý, cũng chỉ vì không muốn bọn họ bỏ lỡ nhau bởi vì đủ loại nguyên nhân.
Lục hoàng tử gật đầu: "Thật ra cũng không có gì giấu ngươi, Diệp Kỳ Sâm mang bí bảo của tái ngoại kì vực là Cổ Đồng Tử, thực chất hắn là một ám đinh của Bắc Liêu. Nhưng khắc tinh của ám đinh này lại là Ngôn Linh Tử, cũng chính là Phỉ Nhi, cho nên dưới sự khắc chế của Phỉ Nhi, hắn mới không thể tuân theo kế hoạch của người Bắc Liêu. Chỉ là nếu lần này bọn họ phát động đảo chính thành công, Cổ Đồng Tử sẽ phát huy tác dụng.
Cổ Đồng Tử có kí ức của đời trước, cho nên mới có cái danh thiên tài, thật ra học thức cũng không có gì ghê gớm lắm. Chỉ là tuổi nó nhỏ, mới làm người ta cảm thấy lợi hại. Đời trước hắn lợi dụng năng lực của Cổ Đồng Tử, ngồi được vào vị trí Nhiếp Chính Vương dưới một người trên trăm triệu người. Cả ta cũng bị đảng của bọn chúng áp chế hoàn toàn."
Cả người Tô Dư Tịch run rẩy, một thanh niên cao to, thế mà giờ phút này nước mắt lại chảy ròng ròng, nức nở nói: "Cho nên… A Hằng… vẫn luôn thích ta, nhưng lại bị Cổ Đồng Tử mê hoặc, không thể không làm ra chuyện phạm vào tâm ý. Uỷ thân với… uỷ thân với…"
"Không." Lục hoàng tử phủ nhận: "Ngươi cảm thấy Tứ ca uỷ thân với Cổ Đồng Tử? Thật ra không phải đâu, theo như ta biết, bọn họ chưa từng ngủ chung với nhau."
"Cái gì?" Tô Dư Tịch vô cùng ngạc nhiên, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Lục hoàng tử nói: "Cổ Đồng Tử chỉ mê hoặc huynh ấy, nhưng lại không thích nam nhân, thậm chí hắn còn nuôi mỹ nhân ở bên ngoài, để sinh con cho hắn ta. Nếu không thích nam nhân, sao có thể ngủ chung với Tứ ca? Điều này hẳn là ngươi rõ ràng hơn ai khác nhỉ?"
Nam thẳng không thể che đậy tâm lí chán ghét của bản thân, Tô Dư Tịch đương nhiên hiểu rõ, đây cũng là lí do tại sao đa số nam thẳng lại mang thành kiến với người đồng tính.
Nhưng Tô Dư Tịch càng đau lòng hơn: "Cho nên, nó mê hoặc A Hằng, nhưng vẫn để hắn phòng không gối chiếc. Còn phản bội tình cảm của hắn nữa, dành thời gian ở bên ngoài với nữ nhân khác? Mẹ thằng mất dạy, xem lão tử có đánh gãy chân chó của nó không!"
Đây là lần đầu tiên Lục hoàng tử thấy Tô Dư Tịch tức giận như vậy, mắng chửi người cũng hung hăng hơn.
Hiện giờ có Diệp Phỉ Nhiên khắc chế, Diệp Kỳ Sâm vẫn luôn không có cơ hội thể hiện, tuy rằng mười ba tuổi đã thi đậu tiến sĩ, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ quá, không vào triều làm quan được, hoàng đế liền an bài cho nó đến Hàn Lâm Viện nhàn rỗi, đi theo giảng sư luận bàn việc học.
Chỉ là dường như noa có một loại ma lực khó có thể miêu tả, phàm là người nghe nó dạy học xong đều tán dương nó hết lời.
Lục hoàng tử liền đưa Tô Dư Tịch đi nghe thử một lần, nghiệm chứng học lực của nó, lại phát hiện thứ mà nó giảng đều rất bình thường, vô thưởng vô phạt, cũng không có gì xuất sắc lắm, có thể thấy được Cổ Đồng Tử rất giỏi mê hoặc nhân tâm.
Trong thời gian này, phủ Kính quốc công cũng sứt đầu mẻ trán, bởi vì chuyện Lục hoàng tử được lập làm thái tử đã truyền đến đoạn sẽ công bố chuyện này vào ngày nào.
Kính quốc công cũng tiêu không ít bạc để đại thái giám đi hỏi thăm chuyện này. Đại thái giám thu bạc, lại chỉ mang về được một tin tức ba phải: "Hoàng thượng thực sự đã để một đạo thánh chỉ dưới ngọc tỷ."
Kính quốc công vô cùng sốt ruột, nghĩ thầm ta biết hoàng thượng đặt thánh chỉ dưới ngọc tỷ rồi, nhưng mẹ nó chứ thứ ta muốn biết là nội dung thánh chỉ kia cơ mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!