Hạ phu nhân bị con gái chọc giận suýt ngất, nửa ngày mới bảo bà đỡ vuốt lưng xoa dịu.
Bà đỡ cũng không đành lòng thấy tiểu thư mình tự tay nuôi lớn chịu nhục như vậy, liền cởi áo khoác của mình mặc vào cho nàng.
Hạ phu nhân khóc lóc quỳ gối trước mặt Tô lão thái phi, đau khổ cầu khẩn nói: "Thái phi nương nương, Tích nhi nó chỉ là vì tuổi nhỏ mà bị lừa dối, xin ngài đừng vì vậy mà trị tội nàng!"
Cổ đại vẫn còn rất hà khắc với phái nữ, có hôn ước rồi mà còn ở bên ngoài làm bậy thì gia đình nhà chồng có tư cách xử lý.
Con gái xuất giá tòng phu, phạm vào nữ đức, có nhà chồng thậm chí còn ép thả trôi sông.
Loại chuyện này đích thật là dư nghiệt phong kiến, nhưng đây cũng đúng là hiện trạng tàn khốc mà người con gái thời cổ đại phải đối mặt.
Tô lão thái phi chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Hạ phu nhân, nói: "Trường Viễn Hầu gia, nếu con gái ngươi đã ái mộ người khác, cần gì phải tới cung yến tham gia tuyển phi của Lạc Thân Vương?"
Hạ phu nhân lắc đầu: "Chuyện này chúng thần không đồng ý, ngay từ đầu đã không đồng ý. Công tử nhà Nam Cung Thị Lang này, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Tích Nhi. Chúng thần nhìn mà lo lắng, trước đây chưa từng cho bọn nó cơ hội gặp nhau. Chỉ là hôm nay, nhân dịp tiệc đầy tháng của thiếu gia nhà họ Diệp…"
Diệp phu nhân cười lạnh, không vui nói: "Hầu gia phu nhân nói những lời này chẳng lẽ còn muốn trách Phỉ Nhi của ta đã cho họ cơ hội gặp riêng hay sao?"
Diệp Phỉ Nhiên vừa nghe mẫu thân nói vậy, lúc này bắt đầu lên án: [Nói dối, rõ ràng bọn họ đã hẹn hò nhiều lần, Hạ tiểu thư còn to bụng rồi.]
Tất cả mọi người ở đây đều nghe được giọng nói châm chọc này, từng người hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Ôi chao ôi, thật đúng là bất ngờ, không thể tưởng tượng được Hạ cô nương nhìn như đoan trang hiểu lễ nghĩa, lại có thể làm ra chuyện không theo lẽ thường như thế, thật sự là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa!
Hạ tiểu thư vẫn là dáng vẻ thấy chết không sờn: "Muốn giết muốn róc thịt ta cũng được, cùng lắm thì một xác hai mạng, ta và A Cường làm một đôi vợ chồng dưới âm phủ!"
Nam Cung Cường mặt nhăn như tàu lá chuối, lúc này bị dọa tới tính mạng, nghĩ thầm ta chỉ là muốn chơi đùa ngươi thôi, không muốn có con đâu!
Lại nói, ai muốn làm đôi vợ chồng dưới âm phủ với ngươi cơ, ta chính là con trai độc nhất của Binh bộ Thị lang, nhà ta còn phải nhờ vào ta giữ hương hỏa đây!
Cũng kỳ thật, không phải lần nào ta cũng cẩn thận b. ắn ra ngoài sao?
Đàn bà con gái phiền chết đi được, nàng ta cũng dễ mang thai quá rồi đó?
Diệp Phỉ Nhiên vui vẻ: [Ha, tên cặn bã! Hạ tiểu thư, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao? Nam Cung Cường chẳng qua là muốn lợi dụng ngươi thôi, hắn căn bản không muốn chịu trách nhiệm với ngươi. Cho dù ngươi chết, cũng chỉ là chết vô ích, cần gì vì một tên cặn bã mà không yêu quý chính mình.]
Hạ tiểu thư nhìn trái nhìn phải, không rõ là ai đang nói chuyện, nơi này rõ ràng không có đứa bé nào, sao nàng ta có thể nghe thấy tiếng trẻ con?
Cuối cùng tầm mắt nàng ta rơi vào người Diệp Phỉ Nhiên trong lòng Diệp phu nhân. Lúc bấy giờ lại lắc đầu, nghĩ thầm không thể nào, đứa nhỏ kia vừa mới đầy tháng.
Hạ phu nhân vốn còn muốn giải thích cho con gái vài câu, ai ngờ con bé lại khai ra trước mặt nhiều người như vậy, đâu ai ngờ đến trong bụng nàng ta lại thật sự có con hoang?
Lúc này Hạ phu nhân thật sự tức ngất đi, bà đỡ vừa bấm người vừa xoa dịu, trấn an rất lâu mới tỉnh táo lại.
Diệp phu nhân cũng sợ tai nạn chết người, vội vàng cho người đi mời thầy thuốc.
Cũng may Hạ phu nhân thể chất tốt, không bao lâu liền bình tĩnh lại, khóc lóc cầu tình với lão thái phi: "Thái phi nương nương, Vương gia điện hạ, xin hai vị hãy giơ cao đánh khẽ! Ta quay về nhất định treo nó lên đánh, nhất định sẽ cho Lạc Thân Vương phủ một câu trả lời thỏa đáng. Hai vị làm ơn, chỉ cần giữ lại cho nó một cái mạng thôi…"
Dù sao cũng là miếng thịt trên người mình, Hạ phu nhân có một trai một gái, đều yêu quý vô cùng.
Tô lão thái phi vẫn chưa mở miệng nãy giờ rốt cục cũng lên tiếng: "Ai gia không phải là người lòng dạ ác độc, nếu đích nữ Hầu phủ đã có người trong lòng, ai gia cũng sẵn lòng giúp người hoàn thành ước nguyện. Chỉ là không biết Hạ tiểu thư và Nam Cung công tử, có thật là tình thâm như biển hay không?"
Hạ tiểu thư vừa nghe, trên khuôn mặt đẫm nước mắt rốt cục lộ ra một tia vui vẻ, quỳ xuống tiến lên hỏi: "Thái phi nương nương thật sự nguyện ý thành toàn cho ta và A Cường sao?"
Lão thái phi gật đầu: "Đương nhiên, chẳng qua... Nam Cung công tử, hình như cũng không quá tình nguyện nhỉ!"
Lúc này Nam Cung Cường đã không còn chút thể diện nào, tốt xấu gì Hạ tiểu thư cũng có áo che lại, Nam Cung Cường vẫn còn quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù.
Vốn gã cũng không muốn làm khổ bản thân với mấy chuyện phiền phức này, cũng đã nghĩ kỹ nên đi đâu trốn vài ngày, vừa nghe Tô lão thái phi hỏi như vậy, lúc này trong lòng lại có ý nghĩ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!