Chương 9: (Vô Đề)

Cảnh Thanh Hà suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt cô.

"Cái... cái cái cái cái…" Anh ta khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Lau nhà thôi mà." Lâm Dữu không để ý, vừa nói được mấy câu, lại có nước đục ngầu từ khe cửa chảy ra, cô đẩy cây lau nhà lại lau sạch: "Có vấn đề gì sao?"

Cô giơ tay lên, dùng sức kéo cần gạt ép bọt biển xuống, chất lỏng đục ngầu đó lại một lần nữa chảy hết vào đường ống thoát nước.

Cảnh Thanh Hà nghĩ thầm vấn đề siêu to khổng lồ, vị bên ngoài kia sắp bùng nổ tâm lý đến nơi rồi kìa?!

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, biên độ vặn tay nắm cửa của thủy quỷ càng lúc càng điên cuồng, mặc dù sức lực nhìn có vẻ nhỏ hơn một chút– có lẽ là vì một phần nước đã bị bọt biển hút đi– nhưng nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra cái kiểu nhất định phải g.i.ế. c người cho bằng được đó.

Nhưng nó không vào được.

Sống c.h.ế. t cũng không vào được, muốn cưỡng ép đột phá còn bị bọt biển trừng phạt.

Cánh cửa bị đập "rầm rầm" một trận, tiếng sau to hơn tiếng trước, đập chừng hai ba phút. Cảnh Thanh Hà nghe mà kinh hồn bạt vía, cho đến khi tiếng đập cửa càng lúc càng yếu, cuối cùng lại biến mất.

Đây...

Anh ta chờ một lát, không nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Đi rồi?

"Chắc là đi rồi." Lâm Dữu cũng nghĩ như vậy, cô chuẩn bị cúi người xuống nhìn qua mắt mèo trên cửa phòng cho khách: "Để tôi xem tình hình bên ngoài thế nào."

"Ê từ từ, từ từ dừng lại một chút."

Cảnh Thanh Hà túm lấy cô: "Cô không sợ vừa cúi xuống thì đối diện cũng có một con mắt đang nhìn từ bên ngoài vào sao?"

Lâm Dữu: "Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi."

Cảnh Thanh Hà: "..."

Chị đại quả nhiên là chị đại!!

"Không vào được thì có gì phải sợ." Cô dựa vào cửa, vừa nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa nhắm một mắt lại nhìn trộm ra bên ngoài qua mắt mèo—

Bên ngoài không một bóng người.

Hành lang vẫn y nguyên như lúc họ đến, đèn sáng trưng, ánh sáng vẫn hơi mờ nhạt.

Thấy cô nắm lấy tay nắm cửa, Cảnh Thanh Hà lo lắng hỏi: "Lúc này ra ngoài liệu có bị "giết người mở cửa" không?"

Với bước chân nặng nề như kéo lê dưới nước kia, chắc không thể làm chuyện trốn trên trần nhà được, nhưng mắt mèo cũng không nhìn thấy được tình hình hai bên cửa, lỡ như nó đang canh ở đó chờ mình mở cửa thì sao…

Lâm Dữu thoải mái liếc nhìn anh ta một cái: "Vậy chẳng phải càng tốt sao?"

"…"

Sơ suất rồi! Quên mất nghề nghiệp của vị này rồi!

Dưới ánh mắt kính nể của Cảnh Thanh Hà, Lâm Dữu vặn tay nắm cửa.

Những việc đã làm trước đó chắc hẳn đã khiến sức mạnh của thủy quỷ ít nhiều cũng bị suy yếu đi, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Lâm Dữu vẫn nắm chặt… cây lau nhà trong tay, thận trọng kéo cửa ra.

— Sự thật chứng minh, bọn họ đã nghĩ nhiều rồi, trong hành lang không có một bóng ma nào.

Xem ra là đi thật rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!