Cảnh Thanh Hà vẫn còn nhớ như in lực kéo mạnh mẽ vừa rồi, anh ta không tự chủ được nuốt nước bọt, rồi lại nuốt nước bọt: "... Thật sự muốn dỡ ra à?"
"Không thì sao." Lâm Dữu đã bắt đầu xắn tay áo lên rồi: "Lúc nào cũng ở dưới gầm giường thì buồn lắm, mời ra ngoài phơi nắng chung cho vui."
Nghe vậy, Cảnh Thanh Hà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tối om.
Phơi cái quỷ gì chứ, giờ này mà phơi nắng bán cầu đông à!!
"Cô nói xem, lỡ dỡ ra thấy một cái xác thối rữa thì sao." Anh ta ấn mạnh lên nệm, hết lời khuyên nhủ: "Lỡ cái giường này là phong ấn, vừa dỡ ra có một con cương thi lông lá 'oaaa' một tiếng xông ra thì sao?"
Lâm Dữu: "..."
Trí tưởng tượng của cậu em này phong phú thật đấy.
Còn biết đến cương thi lông lá nữa cơ.
"Trước đó anh cũng nghĩ như vậy, nên ngay cả cửa cũng không dám bước vào à?" Cô hỏi.
Cảnh Thanh Hà: "... Ai nói, tôi là chiến lược rút lui!"
Chỉ cần nhìn ánh mắt lảng tránh là biết bị nói trúng tim đen rồi.
"Nghĩ nhiều quá." Lâm Dữu chậm rãi xắn nốt ống tay áo còn lại lên: "Tôi thấy ngón tay rồi, vẫn còn tốt, không bị thối rữa. Cũng chưa thấy ai dùng chính cái giường mình ngủ để làm phong ấn cả, hơn nữa…"
Quỷ mà lợi hại thật thì làm gì có chuyện bị đá một cái là bỏ ra.
"Lại đây lại đây, mau cùng tôi dỡ nào."
Lâm Dữu có một linh cảm mãnh liệt, ngoài bàn tay quỷ vừa kéo cô vào, dưới gầm giường có lẽ còn có thứ gì đó khác nữa— muốn giấu bí mật nhỏ trong phòng ngủ, ngoài gối, tủ sách, tủ đầu giường ra, chỗ an toàn và kín đáo nhất chẳng phải là gầm giường sao?
Bị cô nói cho cạn lời, Cảnh Thanh Hà lết đến mép giường, ngập ngừng chạm vào một góc.
Giường đôi làm bằng gỗ thật, trọng lượng cũng không hề nhẹ. Lâm Dữu và Cảnh Thanh Hà mỗi người một bên, dùng gần hết sức lực mới có thể dịch chuyển cả chiếc giường ra một chút. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh đèn chùm quét vào gầm giường đen kịt, một bóng trắng vụt ra!
Cảnh Thanh Hà giật mình kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện vội vàng buông tay.
Anh ta vừa mở miệng định nói gì đó, thì thấy phản ứng của người bên cạnh còn nhanh hơn anh ta.
Thu Vũ Miên Miên
Lâm Dữu cũng cùng lúc buông tay với anh ta, bước lên một bước, trực tiếp nhặt cái thùng rác gần chân bàn lên — chuẩn xác, vững vàng, tàn nhẫn, chụp thẳng vào cái bóng trắng kia!
Vật thể không xác định trong thùng rác: "..."
Cảnh Thanh Hà: "..."
Sự kính nể của anh ta đối với đối phương càng sâu sắc hơn.
Dù sởn da gà thật đấy, nhưng Cảnh Thanh Hà vẫn có khả năng quan sát. Thấy thứ kia chui vào thùng rác vẫn còn giãy giụa dữ dội, anh ta nghiến răng tiến lên một bước.
Lúc này mới có thể nhìn rõ bên trong là cái gì qua thành thùng rác trong suốt.
Một bàn tay trắng bệch đang nhảy nhót lên xuống, nó liều mạng đập vào thành thùng, sức lực lớn đến mức hai người hợp sức giữ thùng rác cũng hơi lung lay.
Trong lòng Cảnh Thanh Hà vẫn còn hơi run, nhưng đã lên thuyền giặc rồi, lúc này anh ta cũng không dám buông tay.
Sau khoảng bốn năm phút, bên trong thùng đột nhiên im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!