Một đám người dùng đèn flash điện thoại chiếu sáng, tìm kiếm trong chiếc xe thương vụ đã tắt máy hồi lâu, nhưng không ai tìm được một cái ô nào.
"Chuyện gì thế này." Nữ sinh đang khoác tay bạn trai ngượng ngùng nói: "Thật sự phải đội mưa qua đó à?"
Cô ta đương nhiên không vui rồi, trừ việc giảm bớt cảm giác đau đớn, năm giác quan trong [Hộp] được làm gần như hoàn hảo, lạnh là lạnh thấu tim gan thật sự.
"Đi thôi đi thôi."
Không cần người khác mở miệng, bạn trai cô ta đã vội vàng nói: "Dù sao cũng không xa lắm, cùng lắm thì anh che cho em một chút."
Thu Vũ Miên Miên
Những người khác thầm nghĩ đúng là vô duyên vô cớ bị cho ăn cẩu lương, Lâm Dữu thì không để ý lắm. Cô điều chỉnh lại túi đeo hông mười ô mặc định được phát cho mỗi người chơi trong Chế độ hợp tác, lập tức xuống xe theo.
Nói nhiều cũng vô ích, mưa quá to, một đám người trên con đường núi tối om tự lo cho bản thân còn không xong. Vất vả lắm mới vượt qua được hơn hai mươi mét đó, họ miễn cưỡng chen chúc dưới mái hiên của nhà trọ.
Nhà trọ gia đình này không lớn, tổng cộng có bốn tầng, ánh đèn ấm áp bên trong sáng ngời. Nếu không phải biết rõ nó có ma, thì nó quá là cám dỗ đối với đám người chơi đang ướt như chuột lột này rồi.
"Mặc dù nó có tên là "Nhà trọ 626"…"
Có người vừa run cầm cập vừa nói: "Nhưng tôi thấy đâu có sáu tầng đâu nhỉ, chẳng lẽ có loại phòng vô hình nào đó trên tầng thượng?"
Mọi người nghe vậy thì rùng mình.
"Có lẽ không liên quan đến sáu tầng." Nhìn quanh một vòng, thấy không ai biết thật, Lâm Dữu lên tiếng: "Nếu tôi đoán không sai, tên phó bản này chắc là lấy từ "Nhà nghỉ kinh hoàng 626"."
Lời này vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của bảy người còn lại.
"Ồ?" Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi vừa nãy lên tiếng, hứng thú hỏi: "Ý là gì?"
"Đó là một trò chơi kinh dị rất kinh điển trên web: "626" không phải là chỉ số phòng, mà là phát âm của "6 to 6"." Cô giải thích: "Người chơi chỉ có thể đăng nhập trong khoảng thời gian từ sáu giờ tối đến sáu giờ sáng, đóng vai một vị khách tỉnh giấc giữa đêm trong một nhà trọ ma quái và muốn trốn thoát."
"Nhưng trò chơi đó đóng cửa lâu rồi mà."
Lâm Dữu nhún vai: "Tôi cũng chưa chơi bao giờ."
"Vậy có thể là sống sót đến sáu giờ sáng là qua màn sao…" Người đàn ông trầm ngâm nói.
Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút tối.
"À đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu." Anh ta nói: "Lương Dũng, cũng vượt qua năm, sáu phó bản rồi, nghề nghiệp là Võ sĩ quyền anh."
Đây coi như là sức chiến đấu à?
Lâm Dữu hứng thú lắng nghe những người khác giới thiệu nghề nghiệp của mình. Đến lượt cậu bạn ngồi cạnh cô trên xe vừa nãy, anh ta cười nói: "Tôi tên là Cảnh Thanh Hà, đây là phó bản thứ ba tôi tham gia, là Sinh viên, mọi người giúp đỡ lẫn nhau nha."
Lâm Dữu đột nhiên phát hiện ra một chuyện, hình như trừ cô ra, tất cả mọi người đều đã vượt mấy phó bản rồi.
Đúng lúc ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, chỉ còn lại mình cô là chưa nói gì.
"… Tôi cũng là Sinh viên." Lâm Dữu im lặng vài giây, nói: "Lần đầu tiên chơi Chế độ hợp tác, mong mọi người giúp đỡ."
Không phải cô muốn nói dối, mà là cô còn chưa thăm dò được nghề nghiệp của mình nữa. Hơn nữa nghề Người triệu hồi nghe có vẻ hơi khác người, thôi thì cứ chọn một cái phổ biến nhất trước vậy.
Nghe thấy là cùng nghề, Cảnh Thanh Hà không khỏi nhìn cô thêm một cái.
"Lần đầu tiên?"
Lương Dũng kinh ngạc nói: "Lần đầu tiên mà đã xếp vào phó bản cấp D thì không đơn giản đâu nha. Lúc kiểm tra cô đã làm gì thế? Điểm ẩn cao như vậy, sao cô lại còn là Sinh viên?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!