Giọng của ma nữ khàn đặc như thể một ống bễ bị thủng, vừa trầm vừa khàn.
Biểu cảm của Phạm Tĩnh Thư không được tốt lắm: "Cô giáo... thật sự không sao ạ?"
Lâm Dữu vô tội chớp mắt: "Hả?"
Ái chà chà, vừa nãy cô thật giỏi, tự cho mình một like.
Vừa nãy cô cố ý nghiêng người che khuất phía tủ sách, cô ta không nhìn thấy tình hình cụ thể, chỉ bán tín bán nghi hỏi: "Em nghe thấy…"
"Yên tâm yên tâm, không có gì đâu."
Lâm Dữu quay đầu nhìn lại khe hở giữa giá sách và tường, "móng vuốt gà" bị kẹt kia giãy giụa hai cái, cuối cùng cũng giãy được lỏng ra một chút. Thế nhưng, dường như nhận ra cô vẫn đang nhìn về phía bên này, tay "xoẹt" một tiếng rụt về, đầy vẻ kinh hãi.
…Có cần thiết vậy không, cô đâu phải là ma quỷ gì.
Chẳng qua, Lâm Dữu trầm ngâm nghĩ, như vậy cũng có nghĩa là gặp ma quả nhiên không cần phải chỉ biết chạy trốn. Chỉ cần tìm đúng phương pháp, g.i.ế. c ngược không phải là chuyện viển vông nha.
Chỉ là lần này cũng đến quá dễ dàng rồi.
Với tư cách là bên thắng cuộc, Lâm Dữu đường hoàng dựa vào giá sách, chỉ để lại con ma nữ phía sau dám giận mà không dám nói. Phía sau không còn động tĩnh gì nữa, cô nghĩ một lúc, cuối cùng từ trong trí nhớ bản thân có thể đã nghe qua câu chuyện ma tương tự ở đâu đó.
Ma nữ trong khe hở.
Nghe nói là truyền thuyết đô thị bên Nhật Bản. Nếu bạn ở trong phòng của mình cảm thấy có người đang nhìn trộm bạn, thì có khả năng đó là ma nữ sống trong khe hở.
…Chỉ tiếc là trong phó bản này dường như chỉ là một con cá nhỏ yếu đuối có sức chiến đấu bằng năm.
Lâm Dữu tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ tủ sách— danh dự của kẻ làm ma như mày đâu rồi? Đúng là quá yếu mà!
Đợi đến khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy Phạm Tĩnh Thư vẫn còn nghi ngờ nhìn về phía này, lập tức rụt tay lại, lại làm bộ làm tịch thò đầu nhìn phía sau giá sách.
"Sao chỗ này lại hở ra một đường lớn như vậy?" Lâm Dữu nghiêm trang nói: "Tôi sợ nó không vững ngã mất, đẩy nó vào trong thêm chút nữa vậy."
Vừa nói, để phòng ngừa con ma nào đó lại tìm cơ hội chui ra, cô lôi cái bàn bên cạnh đến, cứng rắn đẩy tủ sách vào trong thêm chút nữa, kẹp c.h.ế. t cái khe đó.
Ma nữ khe hở: "…"
Cô ta có một câu MMP hôm nay không chỉ muốn nói mà còn nhất định phải nói thật lớn!
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ
-Ĩ M
-Ẹ M
-ÀY".
Thu Vũ Miên Miên
Phạm Tĩnh Thư nghĩ thầm cô giáo tối nay có chút kỳ lạ.
"Cái kia…" Thấy cô đã dọn xong bàn, nhìn xung quanh một mảnh tối đen, Phạm Tĩnh Thư vẫn có chút căng thẳng, giọng nói còn run run: "Cô giáo, cô còn tìm điện thoại không ạ?"
Đúng rồi, điện thoại!
Lâm Dữu bừng tỉnh, cô bị cái khúc nhạc đệm kinh dị nho nhỏ này làm cho suýt chút nữa quên mất ban đầu mình muốn làm gì. Trước khi đi còn cảnh cáo trừng mắt nhìn về phía giá sách một cái, cái liếc mắt này làm cho con ma bị kẹt đến mức không thể động đậy suýt chút nữa bị tức mà sống lại.
Thù hận của kẻ yếu đuối có sức chiến đấu bằng năm không tính là thù hận, Lâm Dữu buông tay, nhẹ nhàng đi về phía giường. Lần này không còn ai quấy rầy, cô nhanh chóng dưới sự chỉ huy của Phạm Tĩnh Thư lật gối lên, tìm được điện thoại của "mình".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!