Có một câu rất hay, hoặc là bùng nổ trong im lặng, hoặc c.h.ế. t trong im lặng
– Cảnh Thanh Hà thấy vị này sắp "bùng nổ" trong im lặng đến nơi rồi.
Không khí tràn ngập sự tĩnh lặng kỳ lạ, nước đổ trên sàn vẫn lẳng lặng lan ra, tựa như mồi lửa của thuốc nổ, chảy thành dòng suối nhỏ, hướng thẳng đến chân Landon.
Thế là, bản năng anh ta cảm thấy có điều chẳng lành.
Thế này, quả nhiên gây ra chuyện lớn rồi, nhìn khuôn mặt kia là giận đến tái xanh rồi nha?!
Anh ta liều mạng nháy mắt ra hiệu với chị đại, cố gắng dùng ánh mắt giao tiếp ám chỉ, nhưng chị đại chỉ liếc nhìn anh ta một cái.
Thậm chí Lâm Dữu còn đá cái thùng nhựa rỗng sang bên cạnh.
Tiếng động này càng thêm kích thích thần kinh của Landon.
Theo Lâm Dữu thấy, chuyện này sớm muộn gì cũng phát triển đến bước này. Chi bằng bây giờ ra tay là lựa chọn tốt nhất, trận pháp ma thuật vừa hoàn thành, lát nữa không chừng sẽ giăng lên ma thuật hoặc bùa chú bảo vệ, đến lúc đó mới thật sự là muộn.
Landon cúi đầu, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, hồi lâu sau, ông ta trong miệng bỗng phát ra âm thanh gì đó.
Đó là một chuỗi ngôn ngữ vô danh, dưới tiếng niệm chú nhỏ của ông ta, bỗng nhiên mang theo sự khủng bố khó tả. Tốc độ nói của Landon nhanh và thành kính, như đang tha thiết kêu gọi điều gì đó.
… Mẹ kiếp.
Khóe mắt Lâm Dữu thấy mấy cái xúc tu lộ ra từ cửa động đậy.
Cảnh Thanh Hà càng lộ vẻ mặt không mấy dễ coi, thấy vẻ mặt bọn họ thay đổi, Landon bật ra một tiếng cười the thé.
"Ha, ha ha ha ha! Thật sự tưởng rằng như vậy thì ta không còn cách nào sao?"
Ông ta ngẩng đầu, trên mặt toàn là vẻ điên cuồng: "Chỉ cần ta đánh thức Hắc Ám Tử Tự của Mẫu Thần, vị đại nhân kia cũng có thể nghiền nát các ngươi!"
Mấy cái xúc tu hình dây thừng bên cửa lại động đậy, sắp ngọ nguậy chui ra ngoài. Lâm Dữu giật mình, chợt phản ứng lại, vội vàng túm lấy cánh tay người bên cạnh, chạy về phía sảnh chính.
Cảnh Thanh Hà không kịp ngớ người, ba chân bốn cẳng bỏ chạy theo cô.
Landon lạnh lùng nhìn bóng lưng bọn họ bỏ chạy, không hề có ý định ngăn cản– ông ta biết bọn họ cũng không thể thoát khỏi cái nhà trọ này, tiếp theo chỉ cần tận hưởng trò chơi mèo vờn chuột này là đủ rồi.
Khi cánh cửa sảnh bị đóng sầm lại, một cánh cửa khác cũng lặng lẽ mở ra.
Quái vật sau cánh cửa cuối cùng cũng lộ ra hình dáng thật.
Đó là một khối thịt khổng lồ chạm đến trần nhà, toàn thân đen kịt. Trên người nó mọc đầy những xúc tu giống như cây roi dính nhớp, xung quanh là mấy cái miệng khổng lồ, giữa những chiếc răng sắc nhọn không ngừng nhỏ xuống chất lỏng màu xanh lục.
Độ cao của một tầng không cho phép nó đứng thẳng hoàn toàn, mấy cái móng thô ráp ngắn ngủn dưới thân nó quỳ rạp trên mặt đất, mượn những xúc tu giống như rắn để di chuyển.
Khối thịt từ từ quay đầu, dù không có mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó đang nhìn về phía Landon.
"Xin hãy bắt chúng trở lại." Landon cung kính nói.
Bên kia cánh cửa.
"Cái…"
Trước khi chạy ra khỏi cửa, Cảnh Thanh Hà nhìn thấy nửa thân trên của con quái vật, vừa chạy vừa kinh hãi nói: "Cái mẹ gì thế kia?!"
Lâm Dữu chạy đến thở không ra hơi, cô ở ngoài đời vốn không thuộc tuýp người thể lực dồi dào. Mà trong [Hộp], chỉ số thể lực và các giới hạn trên của người chơi đều do nghề nghiệp quyết định, Người triệu hồi nghe là biết nghề làm từ xa thì còn mong chờ gì.
"Anh…" Cô hỏi: "Nghe nói về thần thoại Cthulhu Mythos chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!