Chương 11: (Vô Đề)

Nếu để Lâm Dữu tự mình nói, bước đầu tiên là bị đè xuống đất.

Lúc đó, cô kề ngón tay cái vào con d.a. o gấp nhỏ – dù nhỏ như chân muỗi thì cũng là thịt, dù nó không mấy hữu dụng khi làm vũ khí, nhưng vẫn có thể phát huy tác dụng khác. Vì vậy, trước khi rời khỏi phòng 104 nơi nhà dân tộc học ở, Lâm Dữu vẫn nhét nó vào túi quần.

Thực tế chứng minh, quyết định này vô cùng sáng suốt.

Chùm chìa khóa được buộc vào thắt lưng của người giúp việc bằng một sợi dây nhỏ. Khi Lâm Dữu né tránh cú đ.â. m của bộ móng vuốt dài ngoằng kia, tay cô đã nắm chặt con d.a. o nhỏ, hướng xuống vị trí cô đã ghi nhớ trong nháy mắt.

Hai ngón tay móc vào sợi dây, lưỡi d.a. o kẹp ở giữa.

— Sau đó, nhờ một cú đá gối, lực kéo đủ để cô cắt đứt sợi dây ngay lập tức.

Lòng bàn tay xoay lại, chùm chìa khóa rơi đúng vào vị trí lòng bàn tay.

Nói đến chỗ chưa hoàn hảo…

Ánh mắt Lâm Dữu chuyển xuống đầu ngón tay.

Cô không có nhiều kinh nghiệm, nên hành động không được thuần thục, lại thêm con d.a. o nhỏ quá sắc, không cẩn thận cứa vào tay.

May mà vết thương không sâu, rất nhanh m.á. u đã tự cầm lại.

"Nói thật." Lâm Dữu nói: "Tôi đang nghĩ nếu trong chùm chìa khóa này không có cái nào là thật thì phải làm sao."

Thế thì m.á. u đổ ra uổng phí rồi.

Cảnh Thanh Hà: "…"

Cảnh Thanh Hà: "Đừng nói thế chứ, tàn nhẫn vậy sao?"

Lâm Dữu nhún vai thờ ơ, dù sao cái này không được, cô đổi sang cái khác tiếp tục thử.

Cả hai người vừa đi vừa lắng nghe động tĩnh xung quanh, lén lút tránh khỏi tầm mắt của người giúp việc vẫn còn đang bò lổm ngổm khắp nơi, cuối cùng cũng đến được cầu thang dẫn lên tầng bốn.

Lúc này là hai giờ sáng, cách thời điểm sáu giờ sáng còn bốn tiếng nữa.

Đúng như những gì đồng đội ở đại sảnh tầng dưới đã nói, một cánh cửa gỗ chặn đứng mọi lối đi. Cánh cửa dày nặng, ổ khóa cũng rất chắc chắn, không có chìa khóa thì thật sự không vào được.

Vẫn không được. Thử liên tục bốn năm lần, Lâm Dữu đã quen với thất bại, cô xoay xoay chùm chìa khóa, rồi lại tra một chiếc mới vào.

Răng chìa khóa và lỗ khóa khớp hoàn hảo, tinh thần Lâm Dữu phấn chấn, xoay chìa khóa một cách vô cùng trơn tru.

Mở rồi!

Giây tiếp theo, không khí xộc thẳng vào mặt khiến cả hai người cùng lùi lại một bước.

Lâm Dữu bịt mũi, bây giờ cô có chút không muốn lên nữa.

"Cái gì thế này…" Biểu cảm của Cảnh Thanh Hà cũng đầy vẻ ghét bỏ: "Sao mà khó ngửi thế này?!"

Nếu phải hình dung, thì đây là một loại mùi hôi thối như ngôi mộ bị đào lên. Lâm Dữu chưa từng nghĩ rằng cả đời này mình còn có thể ngửi thấy mùi như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy tính chân thực của khứu giác trong [Hộp] làm quá tốt.

Đứng ngây người trước cánh cửa gỗ mở toang một lúc lâu, coi như là để mùi bay bớt.

"… Được rồi."

Đến nước này cũng không thể thật sự không đi, Lâm Dữu dùng tay quạt quạt, khó khăn đưa ra quyết định: "Lên thôi, biết đâu lát nữa lại quen."

"Anh đợi chút." Cô ngăn Cảnh Thanh Hà đang định bước thẳng lên cầu thang: "Tôi đi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!