Chương 10: (Vô Đề)

Đợi xác khô run rẩy thò đầu ra khỏi chăn bông, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Hai người trẻ tuổi, một người trên mặt vẫn còn mang vẻ kinh ngạc. Mà cô gái đứng cạnh anh ta, cầm một ống inox, đang nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay.

"Thẳng thắn thì khoan hồng." Cô lạnh lùng nói: "Chống cự thì nghiêm trị."

"..."

Cảnh Thanh Hà đứng bên cạnh cảm thấy phong cách của phe mình có chút không đúng.

— Phong cách của nhân vật chính tốt đẹp lại bị biến thành phản diện.

Anh ta đánh bạo dạng quan sát cái xác khô gầy kia. Thịt trên mặt đối phương sớm đã hóp lại không còn ra hình dạng, gò má cao vút, trên đỉnh đầu chỉ còn lại vài sợi tóc lơ thơ.

Tuy rằng so với da bọc xương thì vẫn tốt hơn một chút, nhưng liếc mắt nhìn qua cũng đủ rợn người rồi.

Lúc này, trong hốc mắt sâu hoắm kia, con ngươi dán sát vào mí mắt chậm rãi chuyển động nhìn về phía bọn họ, vẻ hung ác bên trong càng thêm nồng đậm—

"Tôi khai!" Từng là Eugene Melville sau khi nhanh chóng đánh giá thực lực hai bên, vô cùng thức thời khàn giọng nói: "Tôi khai hết!"

Cảnh Thanh Hà: "..."

Chí khí đâu?!!

Lâm Dữu không cảm thấy có gì bất ngờ, cô tùy tiện vứt ống inox mới tháo từ cây lau nhà sang một bên. Dựa vào đức tính lúc còn sống của cái xác khô này và việc sau khi c.h.ế. t lâu như vậy còn lẩn trốn ở đây mà nói, có lẽ ông ta chính là kẻ ở đáy chuỗi thức ăn trong nhà trọ.

"Cuốn nhật ký này là của ông?" Cô lắc lắc cuốn sổ nhỏ.

"Phải, phải." Có lẽ vì dây thanh quản đã mục nát, giọng nói của nhà dân tộc học mang theo một chút the thé chói tai khó tả ẩn trong tiếng trầm khàn: "Là của tôi."

"Tôi hợp tác với bọn họ." Ông ta thật sự thành thật khai báo rõ ràng mọi chuyện.

"Bọn họ chịu trách nhiệm g.i.ế. c người hiến tế, tôi đến hoàn thiện."

"Hoàn thiện cái gì?" Lâm Dữu hỏi.

"... Đương nhiên là nghi thức kia. Bọn họ có thứ muốn có…" Melville nói: "... Vừa hay tôi có cơ hội thực hành nghiên cứu của mình, lúc đó tôi nghĩ đây là có lợi cho đôi bên."

"Nếu là thứ muốn có…" Ánh mắt Cảnh Thanh Hà d.a. o động: "Tại sao bà chủ đột nhiên thay đổi thái độ?"

Cổ họng Melville phát ra tiếng "ục ục".

"Bởi vì nghi thức thành công, nhưng người đàn bà ngu xuẩn kia phát hiện ra nó không giống như những gì bà ta tưởng tượng."

Trong mắt ông ta vừa sợ hãi vừa hả hê: "Sau đó thì sao? Sau đó bà ta lại muốn đốt nhà và thành quả của chúng tôi, kết quả là bị bọn họ g.i.ế. c c.h.ế. t rồi!"

Lâm Dữu nhạy bén nhận ra thông tin trong lời ông ta: "Bọn họ?"

Lúc cô xem nhật ký đã nhận thấy có chỗ hơi kỳ quái, bây giờ đột nhiên phát hiện ra nguồn gốc của cảm giác không hợp lý ở đâu rồi.

Khi nhắc đến cái c.h.ế. t của bà chủ, ông ta nói "bọn họ g.i.ế. c bà ta", Melville chắc chắn không tính bản thân vào, có nghĩa là, ít nhất còn có một người khác ngoài ông ta và vợ chồng chủ nhà trọ.

"Có một thời gian hai người họ thấy bản thân làm không xuể." Melville nói: "Lại thuê một cô gái đến làm giúp việc, cô ta thế mà còn làm hết mọi việc."

"Nhưng, các người hỏi cái này làm gì?"

Ông ta nói: "Đằng nào cũng không thể ra ngoài được nữa."

Nói đến cuối cùng, Melville lại trực tiếp cười ha hả, ông ta cười đến lạc cả giọng. Thấy thái độ điên cuồng mà chắc chắn của ông ta, Lâm Dữu và Cảnh Thanh Hà không khỏi liếc nhìn nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!