Chương 7: Đừng để người khác cướp mất

Mạch Tân Diệc bị choáng đầu mới không phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Mộ Sân Cừ, khác với trong truyện, kinh mạch của Mộ Sân Cừ đã sớm được hắn dưỡng thông suốt, từng đợt linh lực uyển chuyển nhẹ nhàng lưu động, nào còn cần đến huyết kiệt thảo.

Chỉ là lời đã nói ra thì không thể đổi ý, nhưng cũng không chịu lập tức mang Mộ Sân Cừ đến Mặc cái gì Lâm, mà lấy cớ điều dưỡng kinh mạch cho nàng, ngày ngày đè nàng ở trên giường kiểm tra linh khí.

Bởi vì có khoá liêu tình, Mộ Sân Cừ không hề có sức phản kháng đối với linh khí của Mạch Tân Diệc, cho dù trong lòng có ý cự tuyệt, chỉ cần linh lực quen thuộc ấm áp nhè nhẹ tiến vào từng đợt, nàng đã mềm nhũn cả người, cảm giác khô nóng khát khao từ đan điền lan tràn đến toàn thân, tùy ý để Mạch Tân Diệc thích làm gì thì làm.

Nàng bị thao điên đảo không rõ ngày đêm, mỗi đêm Mạch Tân Diệc đều lại đây lấy danh nghĩa kiểm tra bắt nàng mở rộng thân thể để dương v*t thao vào hoa huy*t mềm nhũn, được tinh dịch lấp đầy, cố tình tử cung khẩn trí non mềm như thực sự thèm thuồng, một khi dương v*t rút khỏi liền vội vàng khép kín, ngậm lấy tinh dịch tràn ngập vào trong, mỗi buổi sáng Mộ Sân Cừ tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là dùng ngón tay mở hoa huy*t một lần nữa, móc tinh dịch ra ngoài, tựa như con trai ?

phun nước, cửa huyệt non mềm phun ra chất dịch trắng đục như sữa, nhưng thứ bị bắn vào vừa nhiều vừa sâu, làm thế nào cũng không đẩy ra hết.

Nếu Mạch Tân Diệc không bận, buổi sáng cũng muốn đè nàng một hồi, tinh dịch tồn lưu trong tử cung từ đêm qua, bị dịch huyệt hoà lẫn, trơn ướt dính nhớp, làm quy đầu đẩy vào bên trong sảng khoái vô cùng, lại lần nữa bắn tinh dịch vào, bài trừ những cái lúc trước, tích táp dọc theo đường tràn ra bên ngoài.

Mộ Sân Cừ tựa như bị kiều dưỡng tính nô, tác dụng duy nhất chính là mở rộng chân để Mạch Tân Diệc thao, thân mình mẫn cảm cơ hồ không thể không có tiếp xúc thân mật từ Mạch Tân Diệc, cho dù một chút hơi thở đều có thể làm nàng chảy nước bốn phía mồ hôi đầm đìa.

Mạch Tân Diệc cố ý giam giữ Mộ Sân Cừ, đợi cho đến khi thiếu nữ luôn muốn rời đi bị hắn dạy dỗ ngoan ngoãn non mềm, toàn thân chỉ dựa vào một người là hắn mới thoáng hả giận, cuối cùng vẫn lôi kéo nàng đi tìm huyết kiệt thảo mà nàng mong ngóng.

Mạch Tân Diệc không biết trong truyện Mộ Sân Cừ làm cách nào bắt được hắc xà yêu, nhưng nếu đã có hắn đi cùng thì thế nào cũng không tới phiên Mộ Sân Cừ ra tay.

Sau khi thu phục được lệnh khâu chi hỏa, Mạch Tân Diệc vốn dĩ không cần dùng đến vũ khí, con rắn cao ngạo bò xuống đồi núi, từng miếng vảy đen lóe lên ánh sáng yếu ớt chờ thời công kích, đột nhiên xung quanh xuất hiện đầy ngọn lửa sôi sục, gần như trong nháy mắt đã thiêu đốt cơ thể màu đen khổng lồ đến không còn tung tích.

Mà Mạch Tân Diệc hầu như không động một ngón tay.

Huyết kiệt thảo cũng không khó tìm, nhưng khi nó trưởng thành sẽ hấp dẫn rất nhiều yêu thú đến tranh đoạt, mà dược hiệu của nó cũng vì hấp thu quá nhiều máu của dã thú mới sinh ra màu đỏ rực rỡ đến vậy.

Lúc bị nhổ lên, cánh hoa tươi nhẹ nhàng lay động, tựa như muốn giãy giụa lần cuối cùng, Mạch Tân Diệc rút ra rễ rây trắng nõn, lúc đưa cho Mộ Sân Cừ còn cười như không cười, tựa hồ đang cất giấu bí mật nào đó,

"Cầm lấy, đừng để người khác cướp mất."

Mộ Sân Cừ ngơ ngẩn nhìn Mạch Tân Diệc, bàn tay theo bản năng nắm chặt huyết kiệt thảo, nam nhân trước mặt quá mức chói mắt, trong giây lát, linh khí đầy rẫy không hề che giấu lực công kích mạnh mẽ, tựa hồ toàn bộ hỏa linh khí đều bị hắn hấp dẫn tụ tập, nén thành một lồng giam hoàn mỹ, vây chặt hắc xà ở bên trong, càng giãy giụa càng ép chặt, thẳng đến khi ngọn lửa chói mắt đó đốt hết tất cả, không khí tràn ngập mùi khét, rất nóng nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá lưu lại trong rừng hình bóng rõ ràng, đôi mắt của Mạch Tân Diệc sáng rực, tựa như hội tụ muôn vàn hào quang, quần áo màu đen cùng sợi tơ vàng trên cổ tay áo phô diễn uy thế, thân hình đĩnh bạt đầy kiêu ngạo, đứng trên muôn vàn sinh mệnh, như mệnh đã được chú định làm vua.

"Nhìn đến choáng váng sao?" Mạch Tân Diệc nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Mộ Sân Cừ, "Thích không?"

"Thích."

Mộ Sân Cừ đã từng nói thích vô số lần với Mạch Tân Diệc, vừa lấy lòng hắn vừa cầu sự tín nhiệm từ hắn, hai chữ này nói quá nhiều lần, nhưng những lúc như vậy ánh mắt hắn thường có vẻ cười nhạo hoặc trêu đùa khó phân biệt, Mộ Sân Cừ cũng không biết lúc này hai chữ này mang theo bao nhiêu phần chân thật.

Mạch Tân Diệc hơi hơi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, hắn thuận tay vén tóc mái của Mộ Sân Cừ ra sau, thuận tiện nhéo chút vành tai non mềm hơi lạnh,

"Thế mà học được gạt người?"

Đúng là một sự tiến bộ,

Là do được mình dạy dỗ sao?

Đột nhiên một tiếng rít gào đánh vỡ bầu không khí ái muội, Mộ Sân Cừ nhanh chóng hoàn hồn, phấn hoa của huyết kiệt thảo sẽ hấp dẫn vô số mãnh thú đến tranh đoạt, xem ra lại thêm một con đến tìm chết.

Nắm lấy tay Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ có chút hưng phấn, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt dạt dào hứng thú của hắn, chậm rãi mở miệng,

"Cái này giao cho ta."

Tu vi Mộ Sân Cừ không thấp, Mạch Tân Diệc không cần cản trở cơ hội luyện tập của nàng.

Kiếm Quyết Minh cắt xé bầu trời, ánh sáng cùng dáng người sắc bén hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, sau khi Mộ Sân Cừ mất trí nhớ dường như không hề luyện tập kiếm thuật, nhưng tựa như đã được khắc vào trong thân thể, động tác múa kiếm của nàng lưu loát không hề có chút đình trệ, mặt mày sắc bén không khác gì mũi kiếm, đơn giản dứt khoát, từng bước đều ra sát chiêu, rõ ràng không phải biểu diễn hoa lệ lại có thể làm người choáng ngợp bởi sự xinh đẹp từ bên trong.

"Tiểu sư muội!"

Yêu thú kêu thảm chạy đi, Mộ Sân Cừ không có thói quen xuất kiếm phải giết, nàng lạnh lùng nhìn nơi phát ra thanh âm, ánh mắt lạnh thấu xương vẫn chưa tan đi, làm người nhìn qua cơ hồ có thể té ngã trên mặt đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!