Chương 68: (Vô Đề)

Hai người sóng vai bước đi, chậm rãi đi đến cổng trường, Lục Vân Đàn quay mặt nhìn Lương Vân Tiên, hai mắt sáng ngời: "Đúng rồi, cậu có biết chuyện tớ thi được thứ 349 của khối không?"

Lương Vân Tiên cười bất đắc dĩ: "Biết rồi, cậu đã…" Anh còn chưa nói xong thì bỗng nhiên hiểu ra ẩn ý trong lời nói của cô, lập tức sửa lại, kịp dừng cương trước bờ vực: "Cậu mới gửi một tin nhắn Wechat cho tớ, tớ còn chưa biết chi tiết, có thể kể cho tớ biết cậu đã tiến bộ thế nào không? Tớ cũng muốn học hỏi một chút."

Lục Vân Đàn có ý này, vui vẻ gật đầu: "Được chứ!" Kế đó cô bắt đầu kể về những khó khăn của mình: "Ngày nào tớ cũng dậy lúc năm rưỡi sáng, năm giờ bốn mươi thì rời khỏi ký túc xá. Hầu như ngày nào cũng là người đến lớp đầu tiên, sau đó bắt đầu học, chăm chỉ lắm luôn, mãi đến mười giờ hai mươi lăm phút mới quay về ký túc xá, chưa hết đâu, lại tiếp tục làm ổ trong chăn mà học, học đến mười hai giờ mới đi ngủ."

Lương Vân Tiên nhịn cười, thật sự nghiêm túc khen ngợi: "Cậu thật sự rất tuyệt!"

Lục Vân Đàn nở nụ cười, ánh mắt đầy ý cười, toàn thân như viết đầy hai chữ "thỏa mãn".

Nói nhiều như vậy chỉ vì một câu khen ngợi, chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi. Lương Vân Tiên nhìn cô, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Lúc này đang giờ cao điểm mọi người đi học trở lại, có rất nhiều học sinh ra vào cổng trường, đủ loại ô tô riêng đậu ở con đường ngoài cổng trường để đưa đón con trẻ.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Lương Vân Tiên vô tình bắt gặp Chương Đồng trong đám đông.

Lương Vân Tiên cũng vậy, gật đầu với bà ta.

Nhưng điều làm anh thấy kỳ lạ là Chu Lạc Trần không ở cạnh bà ta.

Từ khi bắt đầu học kỳ mới, Chu Lạc Trần cũng chưa đến trường, hôm nay Chương Đồng đột nhiên xuất hiện ở đây có phải có nghĩa rằng, cuối cùng Chu Lạc Trần cũng đi học rồi không?

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Lục Vân Đàn bỗng nhiên kéo tay áo anh: "Mau đi thôi! Đèn xanh rồi!"

Lương Vân Tiên tỉnh táo lại, đi qua đường với cô, đi về phía siêu thị.

Ánh mắt của Chương Đồng nhìn chăm chú bóng lưng của Lương Vân Tiên, anh thật sự giống y chang ba anh, cho đến khi bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa siêu thị, bà ta mới khẽ thở dài, thôi không nhìn nữa.

Mấy phút sau, một chiếc taxi dừng bên đường, cửa mở ra, Chu Lạc Trần mặc đồng phục của trường xuống khỏi xe, một tay cầm ba lô, một tay đóng cửa xe.

Chu Lạc Trần nhíu chặt mày lại, vừa khó chịu vừa chán ghét nhìn mẹ mình: "Ai cho bà đến đây?" Khoảng thời gian này cậu ta sống ở nhà ông bà nội, hôm nay cũng đi từ nhà ông bà nội đến trường.

Thật ra cậu ta cũng không muốn đến trường, bởi vì cậu ta vẫn không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý về việc ba đã mất, cũng không có dũng khí đối mặt với những ánh mắt của thầy cô và bạn học. Cậu ta không muốn bị thương hại, cũng không cần sự đồng thông cảm, không muốn bị coi thường, cho nên cậu ta co đầu rụt cổ ở trong nhà, sống khép kín. Nhưng ông bà nội lại lo lắng, khuyên bảo cậu ta đi học, cậu ta không nỡ để hai người già âu sầu nên mới đến trường.

Nhưng không ngờ lại gặp mẹ ở trước cổng trường.

Cậu ta không hề muốn gặp Chương Đồng chút nào, thậm chí hối hận vì nộp đơn xin đi học ở Đại học Đông Phụ, đáng lẽ cậu ta nên nộp đơn xin đi học ở một trường ở bên ngoài, cách Đông Phụ càng xa càng tốt, cách bà ta càng xa càng tốt.

Sắc mặt và giọng nói của Chương Đồng đầy lấy lòng: "Ông bà nội gọi điện thoại cho mẹ, nói hôm nay con quay về trường nên mẹ đến xem con có thiếu gì không? Mẹ mua cho con."

Chu Lạc Trần cười khẩy: "Ôi, quý hóa quá, bà còn biết quan tâm đến tôi cơ à?"

Chu Lạc Trần không động đậy gì: "Tỉnh táo lại đi, đừng có giả vờ mèo khóc chuột ở đây, đi quan tâm con trai ruột của bà ấy, chờ cậu ta đến đây thì đưa cậu ta đến siêu thị đối diện, xem cậu ta cần cái gì." Nói xong, cậu ta còn hất cằm về phía siêu thị đối diện, sau đó giật mình.

Cậu ta thấy Lương Vân Tiên, cũng thấy Lục Vân Đàn.

Hai người họ đi cùng nhau, vừa cười vừa nói bước ra khỏi siêu thị.

Trong tay Lương Vân Tiên cầm một cái túi đồ nặng trịch, Lục Vân Đàn không cầm gì cả, trong tay chỉ có một hộp mì ăn liền.

Có lẽ vì không muốn cầm theo đồ ăn khi qua đường nên Lục Vân Đàn chỉ đứng ăn ở cửa siêu thị, Lương Vân Tiên xách đồ đứng bên cạnh chờ cô.

Chu Lạc Trần căng chặt quai hàm theo bản năng, sắc mặt không hề thay đổi mà nhìn hai người ở bên kia đường, đôi môi bạc dần mím lại thành một đường thẳng.

Cậu ta không cam lòng, cũng không phục.

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Lương Vân Tiên có tất cả? Có người thích, có ba mẹ yêu thương, có gia đình đầy đủ điều kiện, có tuổi thơ tươi đẹp, có tất cả những gì cậu ta không có.

Không công bằng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!