Hôm nay là mùng hai tháng hai âm lịch, thường được gọi là lễ rồng ngẩng đầu, ngày hoàng đạo cho thấy ngày hai tháng hai hàng năm được dùng để chôn cất mồ mả, cho nên hôm nay Chương Đồng chọn ngày này chôn cất Chu Nghiệp.
Đã mua chỗ ở nghĩa trang từ lâu, nghĩa trang Vân An nằm ở hướng bắc đường vành đai bốn ở phía tây thành phố Đông Phụ.
Bởi vì Chu Nghiệp là con một, ba mẹ đã cao tuổi nên ngày an táng có rất ít người thân đến đưa tiễn.
Sau khi đặt hũ tro cốt vào mộ phần, người thân bạn bè đến đưa tiễn ông ta lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn sót lại Chương Đồng và người con trai duy nhất của Chu Nghiệp là Chu Lạc Trần đứng im lặng trước bia mộ.
Hôm nay thời tiết có nắng đẹp, dù sao cũng đã là xuân tháng ba, khắp nơi đều tràn ngập dấu hiệu mùa xuân đến.
Bia mộ được đánh bóng bằng đá hoa cương rất đẹp, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ra ánh sáng trắng lóa mắt, Chu Lạc Trần hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú lên bức ảnh đen trắng trên bia mộ.
Trong ảnh là người đàn ông trung niên, là ba của cậu ta, là người yêu thương cậu ta nhất trên đời này, nhưng thời gian của ông ta dường như đã vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc này.
Đêm tin xấu truyền đến, thế giới của cậu ta như vỡ tan, cuối cùng không thể hàn gắn lại nữa, cho nên đến ngày hôm nay, cậu ta cũng không thể chấp nhận sự thật rằng ba cậu ta đã mất.
Từ nay về sau, trên thế giới này không còn ai thật lòng yêu thương cậu ta nữa.
Người phụ nữ đứng bên cạnh cậu ta bỗng nhiên thở dài: "Trở về thôi, trời lạnh rồi, bệnh của con cũng mới khỏi."
Vào ngày hỏa táng ba, cậu ta bị ốm, không rõ tại sao mà cứ sốt liên tục, đến tận hôm trước, cơn sốt mới hoàn toàn giảm đi.
Lúc này thời tiết có hơi lạnh, dù sao mùa xuân tiết trời se lạnh nhưng cậu ta không muốn rời đi, nhất là sau khi người phụ nữ bên cạnh này nói.
Cậu ta nhìn hai cái tên khắc theo chiều dọc giữa bia mộ, cái màu xám là của ba cậu ta, màu vàng là tên người còn chưa mất, cậu ta chậm rãi đọc: "Chương Đồng."
Người phụ nữ sửng sốt, bất ngờ lại hoang mang nhìn đứa con trai của mình: "Con gọi mẹ là gì?"
Chu Lạc Trần vô cảm nhìn về phía mẹ cậu ta: "Chương Đồng." Cậu ta cười lạnh lùng: "Bây giờ bà đắc ý lắm phải không? Cuối cùng ông ấy đã chết rồi, bà được tự do rồi, có thể đi tìm tình nhân cũ của mình rồi."
Chu Lạc Trần cười khẩy: "Bà là mẹ của Lương Vân Tiên, không đúng, là bà muốn làm mẹ của Lương Vân Tiên mới đúng. Nhưng Lương Cố không để cho bà có cơ hội này, giờ chồng chết rồi, bà có thể đi hỏi thử Lương Cố xem, có cần vợ bé không. Nếu ông ta chấp nhận bà thì bà có thể đi làm tình nhân của ông ta, tôi không phản đối đâu, chỉ cần bà không thấy xấu hổ là được."
Hai mắt Chương Đồng đỏ ngầu, cả người run rẩy, bà ta đột nhiên nâng tay lên, phẫn nộ giáng cho con trai mình một cái bạt tai.
Chu Lạc Trần không động đậy gì, từng chữ vẫn sắc bén mà công kích chính mẹ mình: "Rốt cuộc bà ấm ức cái gì? Bà đi theo ba tôi nhiều năm như vậy, đã bao giờ phải ra ngoài kiếm một xu nào chưa? Đồ bà ăn, bà mặc, bà có phải trả đồng nào không? Cho dù ông ấy đã chết, quãng đời còn lại của bà sau này vẫn sống dựa vào tài sản ông ấy để lại, bà có tư cách gì ấm ức? Có tư cách gì hận ông ấy?"
Trong đôi mắt cậu ta tràn ngập oán hận và ghê tởm, như thể người đứng trước mặt cậu ta không phải mẹ mà là kẻ thù của cậu ta vậy, cho nên lời nói của cậu ta mới ác độc, tàn nhẫn như vậy.
"Ông ấy chết như nào có bà có biết không? Không phải bởi vì bà thì ông ấy sẽ đi uống rượu sao? Là bà ép ông ấy phải chết! Là bà hại chết ba tôi! Chương Đồng! Bà là kẻ giết người! Tại sao người chết không phải bà chứ!"
Câu nói cuối cùng, cậu ta gần như gào lên.
Cậu ta cực kỳ hận người đàn bà trước mặt này, hận đến mức không thể khiến bà ta chết ngay lập tức, lập tức biến mất.
Đôi mắt của Chu Lạc Trần cũng đỏ sậm, cậu ta hít sâu một hơi, nâng cằm trông về phía ngọn núi ở phía xa: "Bà có thấy chỗ kia không? Đó là ngọn núi hoang, không phải bà không thích ba tôi sao? Không phải muốn ở bên ông ta sao? Đi đi, tôi tác thành cho bà, chờ bà chết đi tôi sẽ tìm người rải tro cốt của bà ở đây, để bà làm cô hồn dã quỷ, muốn đi đâu thì đi."
Cậu ta cố ý nói là để người khác rải tro cốt chứ không phải bản thân cậu ta.
Điều này nói lên rằng cậu ta thật sự căm hận mẹ mình, sống chết cũng không muốn gặp lại nữa.
Tim Chương Đồng như bị dao cứa, bất lực nhìn con trai, khóc nấc lên không thành tiếng.
Chu Lạc Trần phớt lờ mẹ mình, cuối cùng sau khi tha thiết nhìn vào bia mộ của ba lần nữa, cậu ta mới xoay người bỏ đi, đi từng bước một, bỏ lại mẹ ở phía sau.
Từ nay về sau, bà ta không còn là mẹ cậu ta nữa, cậu ta cũng sẽ không bao giờ gọi bà ta là mẹ nữa, bà ta chỉ là một người phụ nữ tên Chương Đồng mà thôi.
Cậu ta cũng không thể sống chung một mái nhà với bà ta nữa, chỉ cần trông thấy Chương Đồng thì cậu ta sẽ nghĩ đến cái chết của ba mình, vì vậy cậu ta dọn ra khỏi nhà, đến sống với ông bà nội.
So với Chương Đồng, ông bà nội mới là người thân ruột thịt duy nhất của cậu ta trên đời này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!