Chương 44: (Vô Đề)

Chiến thuật của đối phương cũng đúng như Lương Vân Tiên dự đoán. Bọn họ chủ yếu tập trung vào phòng thủ, tấn công chỉ là phụ. Vậy nên mấy đợt tấn công của Triệu Khôn với Đinh Nhất Khải đều chưa thành công.

Triệu Khôn bèn chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải. Cậu ấy nhanh nhẹn rê bóng về phía rổ bóng của đối thủ. Tuy nhiên, lúc vừa băng qua trục trung tâm, đối thủ mặc áo số 9

- người đang ở gần Đinh Nhất Khải nhất – chợt lao tới đây để từng bước công kích, thế là cậu ấy chỉ có thể áp sát và phòng ngự mà thôi. Tuy nhiên, người mặc áo số 12 lại tấn công từ phía khác, tạo thành thế gọng kìm.

Trong tình hình bí lối, Đinh Nhất Khải đành phải chọn cách chuyền bóng, song do tầm nhìn lẫn thời gian cấp bách nên cậu ấy không thể xác định được mình nên ném bóng cho ai. Vì vậy, Đinh Nhất Khải đã thực hiện một cú ném ngẫu nhiên về phía sau.

Giống như một màn ném tú cầu, tất cả mọi người trên sân đều hướng về phía quả bóng rổ đang bay lượn một cách vô định kia. Cơ thể của Lương Vân Tiên nhanh hơn một bước nên đã thành công giành được quả bóng này, sau đó trở thành mục tiêu của mọi người.

Trong chiến thuật mới nhất của đội bóng cấp trường, Lương Vân Tiên là đối tượng đầu tiên bị bọn họ phòng thủ. Cầu thủ số 4, số 7 với số 14 nhanh chóng bao vây anh từ các hướng khác nhau. Nhung Lương Vân Tiên không hề di chuyển, anh chỉ đứng yên tại chỗ rồi giơ tay để ném bóng tầm xa.

Lương Vân Tiên đang đứng ngoài trục trung tâm.

Vào thời khắc này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang nín thở, vì khoảng cách giữa anh và rổ bóng của đối thủ thực sự quá xa. Thế mà Lương Vân Tiên vẫn dám ném bóng, quả thực không thể tin được, đồng thời cũng hơi điên cuồng.

Quả bóng rổ màu nâu đỏ vẽ một hình parabol dài ngoằng giữa không trung. Một tiếng "bịch" vang lên, nó đập mạnh vào rổ rồi bật ngược, sau đó lọt vào rổ.

Cú ném ba điểm hoàn hảo.

Toàn hội trường im phăng phắc. Vài giây sau, một tiếng thét ngạc nhiên vang lên. Hầu hết mọi người đều hoan hô là đỉnh của chóp, ngay cả huấn luyện viên của đội bóng cấp trường cũng không khỏi vỗ tay cổ vũ.

Chu Lạc Trần đứng bên cạnh huấn luyện viên, vô thức cắn răng thật chặt và dần dần siết chặt hai nắm đấm.

Đối với Chu Lạc Trần, những tiếng vỗ tay cùng với âm thanh hoan hô xung quanh vô cùng chói tai.

Cú ném giành trọn ba điểm này của Lương Vân Tiên đã mang tới một ý tưởng tấn công mới cho đội Thiếu niên – đó là tấn công tầm xa. Bọn họ không cần tiếp tục tốn công giành giật để giành lấy những cú bắt bóng bật bảng nữa, giảm thiểu việc cận chiến với đối thủ, đồng thời tận dụng năng lực ném tầm xa để ghi hai điểm hoặc ba điểm.

Nhưng những cú ném tầm xa thực sự là một thử thách đối với các cầu thủ về tỷ lệ ném trúng mục tiêu cùng với khả năng phát huy thực lực ngay tại sân đấu, bởi không phải ai cũng có thể ném cú ba điểm dễ dàng như Lương Vân Tiên, hơn nữa năng lực phòng thủ của đối phương rất mạnh. Mức độ phòng ngự Lương Vân Tiên với Triệu Khôn đã đạt tới mức nghiêm ngặt, khư khư phòng thủ, đặc biệt là đối với Lương Vân Tiên.

Cầu thủ số 4 và số 9 như dán chặt vào người anh, áp sát anh để canh phòng, một tấc cũng không rời.

Quá trình thi đấu của hiệp hai vô cùng khó khăn. Lúc chặng thứ ba sắp kết thúc, tỷ số là 13:25, vẫn còn cách mục tiêu vượt hai mươi điểm rất xa. Đội bóng cấp trường vẫn không ngừng giở trò, bọn họ đã thường xuyên động tay động chân. Cho dù đội Thiếu niên đã gọi trọng tài vô số lần nhưng trọng tài vẫn mặc kệ như trước đó, không chất vấn cũng chẳng thổi còi.

Lương Vân Tiên nhận bóng từ Trần Long, sau đó lại bị cầu thủ số 4 với số 9 của đối phương tấn công từ hai phía một lần nữa. Anh bèn nhanh chóng ném bóng về hướng Đinh Nhất Khải, thế là người số 9 cũng thuận thế truy kích. Ai ngờ Lương Vân Tiên chỉ thực hiện một cú ném nhử mà thôi, quả bóng vẫn còn trong tay anh. Lợi dụng sự mất tập trung của cầu thủ số 9, Lương Vân Tiên vừa nhanh chóng dẫn bóng băng qua người đó vừa tránh sự cản phá của người mặc áo số 12 trước mặt mình, đồng thời chuyển bóng sang tay trái để rê bóng dọc theo biên trái mà không gặp một chút chướng ngại nào, sau đó lại chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải.

Đinh Nhất Khải không cần suy nghĩ, cấp tốc nhấc hai tay lên. Nhưng vào lúc chuẩn bị ném bóng thì đối thủ số 7 lại bất ngờ đụng mạnh vào người cậu ấy từ phía sau. Đinh Nhất Khải đột ngột loạng choạng về phía trước. Thực ra cậu ấy vẫn có thể đứng vững trở lại nhưng Đinh Nhất Khải rất nghe lời đàn anh, thế là cậu ấy bèn thuận thế nằm trên mặt đất, bắt đầu ôm lấy cánh tay rồi hét lên thật to: "Ối! Anh ta đánh người rồi này!

Phạm quy rồi!"

Nhưng trọng tài vẫn không hề thổi còi, điều này cho thấy trận đấu vẫn có thể tiếp tục.

Lục Vân Đàn đã sớm dồn nén, đợi lúc bộc phát rồi. Thấy vậy, cô quả quyết hô lên: "Tại sao đánh người lại không bị phán phạm quy cơ chứ?"

Tới Tây Dương cũng hùa theo: "Bọn họ đã phạm lỗi biết bao nhiêu lần rồi hả!"

Lý Nguyệt Dao cố gắng thoát khỏi chứng rối loạn lo âu xã hội của mình để hét lên thật to: "Trắng trợn quá đi mất!"

Lý Hàng cũng rướn cổ họng mà hô hoán: "Không phạm lỗi thì sẽ không chơi bóng được hay gì? Với trình độ này thì làm sao có thể đối đấu với Nhật Bản được chứ?"

Tới Tây Dương: "Vé đi tiếp là thứ rác rưởi gì vậy? Không sợ mất mặt sao? Thậm chí tôi còn lo rằng họ sẽ bị bẽ mặt và vứt hết thể diện nữa đấy!"

Lục Vân Đàn: "Có ô dù! Mờ ám! Mờ ám!"

Ba người còn lại cũng lập tức hô theo bang chủ: "Mờ ám! Mờ ám! Mờ ám!"

Bang hội Thanh Vân tức tốc biến thành đội ngũ sở hữu tài khoản Marketing triệu view, tạo đà và khởi xướng sự tẩy chay tình thế có ô dù chống lưng.

Các học sinh đến xem trận đấu ngay từ đầu đã sớm cảm thấy bất mãn với hành vi bao che của trọng tài rồi. Hơn nữa, việc lựa chọn trận đấu vốn cũng chẳng công bằng, quá thiên vị đội bóng cấp trường nên trong lòng mọi người đều đã có ác cảm từ lâu. Vậy nên chỉ cần một làn gió hoặc một đốm lửa, tiết tấu cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!