Sau giờ tự học lúc năm giờ ba mươi phút, số lượng học sinh đến sân bóng rổ xem trận đấu ngày càng đông, hàng loạt bộ đồng phục màu xanh trắng đang vây quanh sân bãi
- nơi trận đấu đang diễn ra – như tạo thành một hòn đảo độc lập giữa đại dương.
Sau khi giành lại bóng lần nữa, Trần Long đã bị hai cầu thủ số 7 và số 12 của đối thủ tấn công từ hai phía nên không thể đột phá được. Thế là cậu ấy nhanh chóng chuyền bóng cho Lương Vân Tiên. Người mang số 14 đang đứng trước mặt Lương Vân Tiên bèn xê dịch tới vị trí phòng thủ, hòng cố gắng ngăn cản anh bắt bóng. Lương Vân Tiên bèn nhảy lên để phá bỏ hàng phòng ngự. Sau khi nhận được bóng, anh đã chuyền bóng cho Triệu Khôn
- người đang ở gần rổ bóng nhất – bằng tốc độ nhanh như chớp.
Thấy thời cơ đã tới, Triệu Khôn bèn nhấc tay ném bóng nhưng lại bị người số 9 của đối thủ cản phá. Cậu ấy nhanh nhẹn cướp lại bóng rồi ném bù, thực hiện một cú đập bóng hoàn hảo và nhận được một tràng pháo tay hoan hô của khán giả.
Tỉ số đã biến thành 12: 21.
Đội bóng cấp trường được mười hai điểm, còn đội Thiếu niên được hai mươi mốt điểm.
Trong lúc theo dõi trận đấu từ bên ngoài, sắc mặt của bảy thành viên dự bị trong đội bóng cấp trường càng lúc càng khó coi. Vẻ mặt của huấn luyện viên lại càng khó coi hơn ai hết, như thể bị ai đó tát vào mặt ở nơi công cộng.
Cùng lúc tiếng còi lớn vang lên, hiệp một của trận đấu đã kết thúc, sau đó bước vào thời gian nghỉ giải lao mười phút.
Năm thành viên của đội bóng cấp trường tập trung xung quanh huấn luyện viên với vẻ ủ ê.
Đội Thiếu niên không có huấn luyện viên nhưng lại có Lương Vân Tiên. Anh đi đâu thì bốn người còn lại cũng theo đó.
Lương Vân Tiên lập tức đi thẳng tới chỗ Lục Vân Đàn. Bang chủ Lục đã sớm sắp xếp cho Tả Hộ pháp, Hữu Hộ pháp tới siêu thị mua nước rồi, tiền sẽ được khấu trừ từ chi phí của bang hội. Ngay khi năm người kia đến nơi, mọi người trong bang hội Thanh Vân đã lập tức đưa nước suối cho họ.
Lục Vân Đàn hiếm khi chu đáo như lần này. Trước khi đưa nước cho Lương Vân Tiên, cô còn đặc biệt mở nắp chai rồi nói: "Của cậu này." Cô đeo một chiếc đồng hồ ca rô Swatch màu đỏ và đen trên cổ tay trái, còn cổ tay phải thì đeo một chiếc đồng hồ ca rô Swatch màu xanh đen để bảo quản giúp Lương Vân Tiên. Thoạt nhìn, trông cô y hệt một người buôn bán đồng hồ đã qua sử dụng.
Đầu và mặt của Lương Vân Tiên đều nhễ nhại mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể tăng lên do vận động mạnh khiến bề mặt da của anh hơi ửng đỏ và nóng hầm hập. Sau khi nhận lấy chai nước từ tay Lục Vân Đàn, anh ngửa đầu lên rồi uống ngụm lớn. Yết hầu gồ lên trên phần cổ thon dài ướt đẫm mồ hôi, lăn lên trượt xuống.
Sau vài ngụm, chai nước đã hết hơn phân nửa chỉ trong chớp mắt.
Tình trạng của những người khác cũng giống anh nhưng tâm tình đều vô cùng vui vẻ, dù chỉ là nước suối vô vị song bọn họ lại cảm giác như đó là loại nước có ga khiến người ta sảng khoái.
Uống nước xong, Lương Vân Tiên bèn thở phào nhẹ nhõm, vừa cầm chai nước không đậy nắp bằng một tay vừa nhìn thoáng qua sân đấu ở phía đối diện.
Sắc mặt huấn luyện viên của đội đối thủ đang tái mét. Người này đang luôn mồm nói gì đó với những thành viên xung quanh với biểu cảm nghiêm túc, bên cạnh còn có mấy thành viên đã vào đội tuyển chuyên của trường. Thỉnh thoảng, đối phương lại liếc nhìn về phía bọn họ bên này vài lần, bao gồm cả Chu Lạc Trần.
Vào khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Chu Lạc Trần đã nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang chỗ khác rồi nhìn về phía huấn luyện viên cách đó không xa, đồng thời nghiến quai hàm theo bản năng.
Lương Vân Tiên cũng thôi nhìn sang đó, sau đó nói với bốn đồng đội đang cười đùa ha hả: "Nghiêm túc lên đi. Hiệp hai sẽ không dễ đấu đâu."
Triệu Khôn sửng sốt: "Hả?"
Cậu ấy cảm thấy việc giành chiến thắng trong hiệp một khá dễ dàng cơ mà.
Lục Vân Đàn cũng hết sức kinh ngạc: "Chắc là bọn họ sẽ không thể đảo ngược điểm số đâu nhỉ? Tớ cảm thấy trình độ của các cậu hoàn toàn có thể áp đảo bọn họ mà."
Tới Tây Dương: "Tôi cũng nghĩ vậy đấy."
Những người khác đều nhìn vào Lương Vân Tiên với ánh mắt hơi ngờ vực.
Anh bèn giải thích: "Hiệp một của trận đấu cũng đã đủ để huấn luyện viên của đối thủ hiểu rõ điểm mạnh lẫn điểm yếu của từng người đội mình rồi. Do đó, việc phòng thủ với tấn công của bọn họ trong hiệp hai nhất định sẽ càng sắc bén hơn." Lương Vân Tiên lại giải thích cụ thể hơn chút nữa: "Phe họ sẽ tập trung phòng bị tôi và Triệu Khôn, vậy nên chúng ta phải thay đổi chiến thuật trong hiệp hai rồi."
Lục Vân Đàn vẫn cảm thấy cực kỳ khó hiểu: "Sao họ lại phòng thủ cậu chứ?"
Cô hiểu bọn họ sẽ phòng bị Triệu Khôn, bởi vì cậu ấy đã ghi được nhiều điểm nhất trong hiệp một, đồng thời cũng trông rất cừ khôi. Nhưng Lương Vân Tiên thì khác. Ngoài cú ghi bàn hai điểm đẹp mắt kia ở phần mở màn, anh chẳng hề có thêm cú ném nào nữa mà chỉ luôn rê bóng và chuyền bóng liên tục, thoạt nhìn giống như một người chuyên vận chuyển trên sân đấu.
Bình thường, con trai cũng đều hiểu biết chút ít về bóng rổ. Tả Hộ pháp Tới Tây Dương bèn giải đáp thắc mắc của bang chủ một cách đúng lúc: "Bởi vì Tiểu Lương là hậu vệ, chuyên kiểm soát bóng và cũng là nhân vật cốt lõi á!"
Lục Vân Đàn: "Hậu vệ kiểm soát bóng là gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!