Chương 36: điều 7 quy định rằng những học sinh tham gia công việc tình nguyện trong khuôn viên trường nhiều lần hoặc có đóng g

Dù thế nào Lục Vân Đàn cũng không hiểu nổi, tại sao giáo viên tổng phụ trách khối không truy cứu trách nhiệm của Vương Trạch? Bởi vì cậu ta đánh nhau thua? Hay vì cậu ta yếu đuối và có lý?

Như vậy không công bằng!

Ngay khi cô chuẩn bị lý luận một phen với thầy tổng phụ trách khối như thế là không đúng, vậy mà ông ấy lại bất ngờ đứng dậy sau bàn làm việc, nhanh chóng đi đến trước mặt cô, còn chủ động vươn tay ra: "Thầy Lục à? Chào anh, không ngờ anh lại tự mình đến đây."

Lục Vân Đàn ngớ người: Khách sáo vậy sao?

Trong lòng Lục Lâm cũng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ thầy tổng phụ trách khối lại có thái độ như vậy, nhưng dù gì ông cũng là người trưởng thành, nhẫn nhịn được, bình tĩnh mà bắt tay với thầy tổng phụ trách khối: "Xin chào." Còn khách sáo nói: "Con nhóc nghịch ngợm nên gây thêm nhiều phiền phức cho thầy rồi."

Thầy tổng phụ trách khối liếc Lục Vân Đàn một cái, thở dài nói: "Em ấy đúng là hơi nghịch."

Lục Vân Đàn: "..."

Thầy vẫn nên tiếp tục khách sáo đi!

Trò chuyện một hồi, thầy tổng phụ trách khối mời bọn họ ngồi xuống, đương nhiên "bọn họ" ở đây là Lục Lâm và lão Kim, không có phần cho Lục Vân Đàn.

Văn phòng của giáo viên tổng phụ trách khối khá lớn, có một bộ ghế sofa gỗ sát tường trước bàn làm việc, Lục Lâm và lão Kim ngồi xuống cạnh nhau, thầy tổng phụ trách khối ngồi sau bàn làm việc. Lục Vân Đàn là tiêu điểm của hôm nay thì ngoan ngoãn đứng giữa văn phòng, yên lặng không nói gì đợi chờ sự giáo huấn phía sau.

Giáo viên tổng phụ trách khối lên tiếng trước: "Hôm nay mời anh đến chủ yếu là có hai việc. Chuyện thứ nhất anh hẳn cũng biết rồi đó, Vân Đàn đánh nhau ẩu đả trong trường, vi phạm nghiêm trọng quy định và kỷ luật của trường."

Lục Lâm gật đầu, thái độ biết chừng mực: "Phải, tôi nghe con bé nói đánh cho nam sinh kia mất hết mặt mũi." Ông lại nhìn về phía con gái mình, bày ra dáng vẻ dạy dỗ, nghiêm túc phê bình: "Chả ra làm sao cả! Sao con lại đánh nặng tay vậy? Đánh mấy cái là được rồi!"

Thầy tổng phụ trách khối: "..."

Lão Kim: "..."

Đây không phải chuyện đánh mấy cái là được!

Giáo viên tổng phụ trách khối không biết phải nói gì, để phụ huynh hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, ông ấy cầm laptop lên, mở camera giám sát ra sau đó xoay máy tính lại, đặt đối diện với Lục Lâm, ấn mở: "Anh xem đi, có rất nhiều học sinh các lớp đều vây xem, gây ảnh hưởng lớn!"

Chế độ quay ban đêm của camera hồng ngoại cực kỳ rõ ràng, ngay cả tóc của Lục Vân Đàn cũng được quay rõ ràng.

Bằng chứng ngay trước mặt, Lục Vân Đàn áy náy cúi đầu.

Lục Lâm nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, càng nhìn sắc mặt càng trầm đi. Khi thấy Lục Vân Đàn tung ra đòn phách quyền, thành công đánh lén Vương Trạch ngã xuống đất, ông ấy phẫn nộ vô cùng, đôi mắt ưng mở to, trợn trừng nhìn Lục Vân Đàn, quát lên: "Ai lại dùng phách quyền như con hả? Đây mà là phách quyền à? Bình thường những thứ dạy cho con đều vứt cho chó ăn hết rồi sao?

Để người trong nghề thấy được có biết là xấu hổ lắm không?"

Đầu Lục Vân Đàn cúi càng thấp hơn, hổ thẹn đến cùng cực.

Thầy tổng phụ trách khối: "..."

Lão Kim: "..."

Giáo dục có cũng như không vậy.

Lão Kim là chủ nhiệm lớp cảm thấy mình cần phải nhắc nhở phụ huynh về trọng điểm của cuộc gặp mặt hôm nay là gì: "Đánh nhau ở trường là không đúng, bất kể động tác đó có chuẩn hay không."

Lục Lâm chỉ hận rèn sắt không thành thép lườm con gái mình một cái rồi lại quay lại quan sát màn hình máy tính, lúc này trên màn hình đã chuyển đến phát đoạn Lục Vân Đàn sử dụng hầu quyền để phản lại, bấy giờ sắc mặt Lục Lâm mới dịu đi: "Dùng hầu quyền khá được, biết cách chắt lọc tinh túy mà sử dụng."

Giáo viên tổng phụ trách khối: "..."

Lão Kim: "..."

Lục Vân Đàn thở phào, cuối cùng cũng ngẩng cái đầu nhỏ lên.

Lục Lâm tiếp tục bình luận: "Động tác hình rồng cũng không sai, mạnh hơn phách quyền kia nhiều, không có sơ hở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!