Chương 3: (Vô Đề)

Đông Phụ vào tháng bảy mặt trời đã lên cao, thời tiết nóng như cái lò nướng bánh.

Trên đầu đường giao lộ nào đó ở khu nội thành cổ, có một cột mốc đường hình vuông được cắm thẳng ở đó, trên cột mốc nền xanh nổi bật dòng chữ trắng với bốn chữ lớn: Phố cổ Đông An.

Tám mươi phần trăm người dân sống trên phố cổ ở hướng Đông Tây này đều là dân địa phương Đông Phụ từ lâu, họ sống trong những căn phòng thấp bé trong khu nhà kiểu tứ hợp viện cũ kỹ. Bọn họ cải tạo Đảo tọa phòng* ở sát đường cái kia thành mặt tiền của cửa hàng, kinh doanh đủ mọi ngành nghề, chợ búa ồn ào, tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian, là cảnh tượng nguyên bản nhất của Đông Phụ cũ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

*Các bạn có thể tra Google hình ảnh cấu trúc của tứ hợp viện để hiểu thêm.

Một chiếc xe mercedes di chuyển chầm chậm rồi dừng lại ở đầu phố, Lương Vân Tiên mở cửa xuống xe, đồng thời cũng không quên nói với người đàn ông trung niên ngồi trước tay lái: "Chú Lưu, cháu xuống xe đây."

Người đàn ông trung niên được gọi là "Chú Lưu" chính là tài xế của Tống Từ: "Buổi chiều mấy giờ chú đến đón cháu được."

Lương Vân Tiên: "Chú không cần đón đâu, tự cháu về nhà được ạ."

Chú Lưu: "Được, học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến lên."

Lương Vân Tiên mỉm cười xuống xe, trên vai đeo cặp sách, dùng một tay khác đóng cửa xe lại.

Bây giờ đã gần mười giờ sáng, phố cổ đã qua giờ cao điểm từ lâu, mặc dù những cửa hàng sát mặt đường đều đã mở cửa nhưng trên đường lại không một bóng người, tất cả mọi thứ đều có vẻ ảm đạm, dường như đều bị ảnh hưởng bởi cái nắng như thiêu như đốt kia.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

So với những cửa hàng khác trên đường, tứ hợp viện đầu tiên ở phía bắc đầu phố lại hết sức đặc biệt, bởi nó là nơi duy nhất trên con đường này không bị cải tạo thành mặt tiền cửa hàng. Mặc kệ mưa gió của thời gian nó vẫn duy trì được dáng vẻ nguyên trạng của một căn tứ hợp viện cũ, hai bên bậc thang ở cổng vẫn có một đôi sư tử đá trấn trạch sừng sững đứng đấy.

Lương Vân Tiên đeo cặp sách, đi đến trước cổng tòa tứ hợp viện này, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu màu đen treo trên cổng nhà, trên đó dùng sơn vàng viết bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: Võ quán nhà họ Lục.

Giờ phút này, cổng lớn của võ quán đóng chặt, trên ván cửa đỏ thẫm phía bên trái dán một tờ thông báo màu trắng, trên tờ thông báo in một đoạn văn có chữ màu đen: Sư phụ Lục làm chỉ đạo võ thuật cho đoàn làm phim truyền hình, sau một tháng mới về, trong khoảng thời gian đó không nhận học sinh mới, lớp học nhóm vẫn diễn ra bình thường, do có học trò dạy thay.

Cổng lớn sơn đỏ đóng chặt, không hiểu sao Lương Vân Tiên lại có chút căng thẳng, anh không dám tùy tiện gõ cửa, đành phải gửi một tin nhắn WeChat cho Lục Vân Đàn trước: [Tớ đến rồi.]

Thật ra từ năm phút trước, anh đã gửi một tin nhắn qua cho cô nhưng cô lại không trả lời.

Lần này cũng tiếp tục không có tin nhắn trả lời.

Anh đứng chờ ở cổng thêm mười phút nữa nhưng bên Lục Vân Đàn vẫn không có động tĩnh gì, rơi vào đường cùng, Lương Vân Tiên đành phải gõ cửa.

Cũng chẳng bao lâu sau, phía bên trong vang lên tiếng bước chân di chuyển từ xa đến gần.

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cánh cổng được mở ra, thế nhưng lại chỉ mở đủ để một cái đầu thò ra ngoài, sau đó có một cái đầu tròn cắt tóc húi cua thò ra từ trong khe cửa: "Cậu tìm ai?"

Người này là một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nước da ngăm đen, ngoại hình ưa nhìn, mặc một bộ quần áo tập võ kiểu Trung Quốc màu xám.

Rõ ràng chàng trai này rất có thể chính là một học trò trong những "học trò dạy thay" được miêu tả trên tờ thông báo kia.

Bởi vì người này thò đầu ra rất đột ngột, giống một cây nấm nhẵn nhụi bỗng nhô lên từ mặt đất, Lương Văn Tiên vô thức lui về sau một bước nhưng vẫn hết sức lịch sự nói: "Xin chào, em tìm Lục Vân Đàn, em là bạn cùng lớp của cậu ấy."

Anh học trò có cái đầu nấm trừng to mắt, vẻ mặt cảnh giác nhìn cậu chàng đẹp trai bỗng nhiên đến nhà này: "Cậu tìm em ấy làm gì?"

Lương Vân Tiên: "Bọn em đã hẹn hôm nay sẽ học nhóm?"

Anh học trò đầu nấm đã hoàn toàn kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt: "Em ấy mà cũng biết học hành nữa á? Mọc trời mọc đằng tây rồi à?"

Lương Vân Tiên: "..."

Anh đầu nấm bắt đầu nghi ngờ mục đích đến đây của Lương Vân Tiên: "Thành thật khai báo đi, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?"

Tuy Lương Vân Tiên không hiểu ra sao nhưng vẫn đàng hoàng trả lời: "Ôn tập bài tập."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!