Chương 29: (Vô Đề)

Chuông báo tan học lúc mười giờ tối vừa vang lên, Lục Vân Đàn lập tức nhảy qua bậu cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống hành lang bên ngoài, cầm đồ đạc chạy xuống nhà vệ sinh nữ ở tầng một. Cô cởi bộ đồng phục trên người ra, đổi sang bộ quần áo lụa màu trắng kiểu Trung Quốc chuyên dùng để luyện võ. Dù là hẹn đi đánh nhau thì cũng phải có nghi thức, chẳng may lại đánh một trận vang danh thì sao?

Thay quần áo xong, cô đứng trước gương tự buộc một kiểu tóc đuôi ngựa, sau đó cuộn lọn tóc dài đen nhánh thành một búi gọn gàng, còn cài một cây trâm gỗ vào giữa. Nguyên nhân người tập võ hay búi tóc không phải để cho đẹp mà là để lúc đánh nhau sẽ không bị đối phương kéo tóc, cũng chính vì nguyên nhân này mà rất nhiều người đàn ông tập võ cạo trọc đầu hoặc cạo thành tấm ván. Tất nhiên, anh trai Lục Vân Phong của cô là một ngoại lệ.

Sau khi chắc chắn hình ảnh của mình đã hoàn hảo, Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi nhà vệ sinh, gặp Lý Nguyệt Dao chờ cô ngoài cửa đã lâu. Thế là hai người cùng nhau đi về phía cửa khu dạy học.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan học, khu dạy học ồn ào hỗn loạn, các học sinh mặc đồng phục đi tới đi lui, thế nên người mặc quần áo luyện võ màu trắng từ đầu đến chân như Lục Vân Đàn chẳng khác gì cái nam châm di động, còn là loại có lực hút cực mạnh, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh mắt của mọi người.

Mọi người vừa nhìn cô vừa châu đầu ghé tai bàn tán rì rầm...

"Cậu ấy kìa, Lục Vân Đàn lớp 12-2, muốn hẹn đánh nhau với Vương Trạch đấy."

"Nhỏ này điên rồi à? Chán sống ư?"

"Nhìn người gầy còm, còn chưa to bằng một nửa Vương Trạch mà cũng dám đi gây chuyện với cậu ta à?"

"Cảm giác Vương Trạch chỉ cần một đấm cũng đủ hạ gục cậu ta rồi."

"Sao Vương Trạch lại hẹn đánh nhau với con gái vậy? Trông nhỏ này có vẻ chính là một người ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, nếu tớ là Vương Trạch thì sẽ chẳng thèm để ý đến cậu ta."

"Một cô gái mà dám đánh nhau với con trai, không có não sao?"

Vô số ánh mắt bay tới như hoa tuyết mùa đông, gồm cả soi mói, khinh miệt, xem thường và chế giễu. Lý Nguyệt Dao vô cùng bất an, không những là bất an thay cho Lục Vân Đàn mà còn vì cô ấy quá lo lắng.

Lục Vân Đàn thì lại nhàn nhã bình tĩnh, xem tất cả mọi người như không khí, bước chân vững vàng, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều toát ra sự hưng phấn khó kìm nén được, trông cứ như cô đã là minh chủ võ lâm vậy.

Đến cổng khu dạy học, hai cô gái tụ họp với ba thành viên của bang Thanh Vân.

Tả Hộ pháp Tới Tây Dương lập tức nịnh nọt bang chủ: "Bang chủ, bộ quần áo của cậu trông oai phong thật đấy!"

Lục Vân Đàn nhếch môi: "Được đấy, có mắt nhìn!"

Hữu Hộ pháp Lý Hàng vô cùng chán nản

- lại bị tên mập này chiếm mất ưu thế rồi! Sau đó, cậu ấy cũng nịnh nọt theo: "Cậu vừa xuất hiện thì trước mắt tớ cứ như thể sáng bừng lên, ngay lúc đó tớ đã biết đêm nay cậu thắng chắc rồi!"

Lục Vân Đàn liếc nhìn cậu ấy, hỏi: "Cậu nhìn kiểu gì ra?"

Lý Hàng: "Bởi vì toàn thân cậu đều toát lên khí chất vương giả!"

Lục Vân Đàn khẽ gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn: "Được đấy, cậu cũng mắt nhìn!" Nhưng trong lòng cô vẫn hơi bất mãn, thế là lại quay sang nhìn Lương Vân Tiên đang đứng một bên, cô nhướng mày lạnh lùng chất vấn: "Còn cậu?"

Lục Vân Tiên biết rõ còn cố hỏi: "Tớ làm sao?"

Haizz, đúng là trẻ con khó dạy!

Lục Vân Đàn hừ lạnh, nói: "Hai người họ đều biết nịnh nọt bang chủ rồi, còn cậu thì sao?"

Tới Tây Dương: "..."

Lý Hàng: "..."

Ồ... Thì ra bang chủ có thể nghe ra chúng ta đang nịnh nọt cô nàng.

Lương Vân Tiên cau mày, hỏi: "Nếu tớ từ chối thì sao?"

Tới Tây Dương: "..."

Lý Hàng: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!