Ca học buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ hai mươi, vì bận quét dọn vệ sinh tốn chút thời gian nên mãi hai giờ mười Lục Vân Đàn và Dương Tiểu Niệm mới tới lớp, lúc đó hầu như các bạn khác trong lớp đều đã tới đông đủ cả rồi.
Tiết một là tiếng Anh nhưng thông thường chưa tới giờ học thì cô giáo tiếng Anh sẽ không vào lớp, lão Kim lại không có ở đây, cho nên đám "khỉ" lớp 12-2 lập tức chiếm núi tự xưng vương, trong lớp loạn cào cào: Một vài bạn học chăm chỉ ngồi im lặng học bài, học sinh trực nhật đang quét dọn vệ sinh, tụi học sinh đằng sau ngồi chơi, nói chuyện ầm ĩ.
Lục Vân Đàn đang chuẩn bị đi lấy nước thì vừa mới đứng dậy, Trần Tư Vũ đã thản nhiên bước lên bục giảng, trong tay còn cầm một quyển sổ màu hồng, hắng giọng trong trẻo ho hai tiếng: "Xin mọi người giữ im lặng một chút, nghe tớ đọc thứ này."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tư Vũ là lớp phó môn tiếng Anh nên mọi người đều tưởng là cô ta định đọc bài tập mà cô giáo tiếng Anh giao, cả lớp học ồn ào lập tức im thin thít.
Lục Vân Đàn cũng ngồi xuống ghế.
Cánh môi đỏ của Trần Tư Vũ cong lên, đuôi mắt xinh đẹp hơi xếch cao, biểu cảm có phần đắc ý, sau đó cô ta bắt đầu đọc nội dung ghi trong sổ sinh động y như thật: "Ngày 20 tháng 7, trời trong, cuối cùng cũng khai giảng rồi, mình lại được gặp lại Từ Phái Nhiên rồi, vui thật đấy, đã một tuần rồi mình không được gặp cậu ấy, mình thực sự rất nhớ cậu ấy. Ngày 21 tháng 7, hôm nay Từ Phái Nhiên lấy nước cho mình, hơi ấm từ nước sưởi ấm từ lòng bàn tay tới tận trái tim mình.
Ngày 22 tháng 7, hôm nay mình và Từ Phái Nhiên trực nhật chung nhưng mình tới muộn, Từ Phái Nhiên làm giúp mình, trong lòng mình hơi vui vui, liệu có phải cậu ấy cũng hơi thích mình không?"
Từ Phái Nhiên là lớp trưởng lớp 12-2, da trắng, khuôn mặt đoan chính, mặt mày cực đẹp trai, tính cách tương đối hướng ngoại, được các bạn trong lớp khá yêu quý.
Trần Tư Vũ đọc liền tù tì nhật ký của ba ngày, ban đầu cả lớp lặng ngắt như tờ, ba giây sau, mọi người lập tức rú ầm lên như dời sông lấp bể, tụi hét to nhất là nhóm Bát Đại Kim Cang.
Tới Tây Dương và Lý Hàng cũng vui vẻ, hớn hở ồn ào. Lục Vân Đàn và Tôn Tây thì không, họ chỉ im lặng liếc nhau một cái, không hề thấy buồn cười chút nào: Rõ ràng là Trần Tư Vũ đang đọc công khai nhật ký riêng tư của một cô bạn nào đó.
Lúc này, Trần Tư Vũ giơ hai tay lên rồi hạ thấp tay xuống, ra hiệu mọi người im lặng, lúm đồng tiền của cô ta tươi như hoa nở: "Vẫn còn nữa, chưa hết đâu nha." Sau đó, cô ta lật giở ngược về mấy trang trước, tiếp tục đọc to: "Ngày 13 tháng 7, trời trong nhưng tâm trạng của mình lại phủ đầy mây," đọc đến đây, chính cô ta cũng không nhịn được phì cười: "Xùy, ha ha ha... Vì sắp bắt đầu kỳ nghỉ rồi, mình sắp không được gặp Từ Phái Nhiên nữa rồi, cho nên mình không hề muốn nghỉ chút nào, mình mong ngày nào cũng được gặp cậu ấy." Đọc xong, Trần Tư Vũ lại che miệng cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng ồn ào trong lớp càng thêm náo nhiệt, có bạn nam ngồi bàn sau hô to: "Lớp trưởng, cậu ghê thật, sức hút vô hạn luôn nha!" Kéo theo đó là tiếng cười vang của không ít học sinh trong lớp.
Lục Vân Đàn lại thấy rất lúng túng, lúng túng tới mức xoáy đầu ngón chân vào đế giày, mặc dù cô không phải là chủ của quyển nhật ký này nhưng cô vẫn thấy rất xấu hổ, đồng thời rất phẫn nộ, như thể người bị Trần Tư Vũ vạch trần trước mặt mọi người chính là mình vậy.
Sau đó, cô nhìn về phía Từ Phái Nhiên ngồi chính giữa hàng thứ ba, trông thấy cậu ấy nắm chặt hai nắm tay, đầu vùi thấp xuống, tai đỏ bừng như thể sắp nhỏ máu tới nơi.
Lúc này, Tôn Tây bỗng nhiên chọc người Lục Vân Đàn một cái, Lục Vân Đàn quay qua nhìn Tôn Tây, hỏi: "Sao vậy?"
Tôn Tây kề vào tai cô nói nhỏ: "Cậu nhìn Lý Nguyệt Dao kìa."
Lục Vân Đàn lập tức nhìn về phía Lý Nguyệt Dao ngồi đằng trước Từ Phái Nhiên.
Lúc này, Lý Nguyệt Dao đang nằm xuống bàn, vùi sâu mặt vào cánh tay, cơ thể mập mạp run rẩy, rõ ràng là đang khóc.
Hầu hết học sinh trong lớp đều đã phát hiện ra chuyện này, người nào người nấy vươn dài cổ nhìn về phía Lý Nguyệt Dao, xì xầm bàn tán.
Tới Tây Dương và Lý Hàng cũng không cười nữa, trong lòng đều thấy hơi khó chịu – thực ra, Lý Nguyệt Dao rất tốt với tụi học sinh kém như bọn họ.
Trần Tư Vũ vẫn dương dương đắc ý đứng trên bục giảng y như cũ, vừa lòng thoả dạ nhìn lướt qua Lý Nguyệt Dao ngồi dưới lớp, khóe môi cong lên rồi lắc lắc quyển nhật ký trước mặt mọi người: "Mọi người đoán xem chủ quyển nhật ký này là ai?"
Tôn Tây tức chết đi được, thì thầm mắng: "Mẹ kiếp, Trần Tư Vũ đúng là chẳng ra gì! Con khốn! Đồ chết tiệt!"
Lục Vân Đàn hít sâu một hơi, vỗ mạnh bàn một cái, đứng bật dậy khỏi ghế, hung dữ trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ, nói thật to: "Nhật ký của tôi đó, sao nào?" Cô quay lại nhìn đằng sau lớp, tức không chịu nổi: "Người nào còn dám cười thêm một tiếng nữa, tôi vặn gãy cổ người đó!"
Cả lớp lập tức im phăng phắc, năm mươi mấy cặp mắt đồng loạt đổ dồn lại nhìn Lục Vân Đàn.
Tới Tây Dương vội vàng giật góc áo của Lục Vân Đàn: "Chị Đàn, cậu bình tĩnh chút đi! Bình tĩnh!"
Lục Vân Đàn ngoảnh mặt làm ngơ, giận tái mặt, trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ: "Cậu không biết xấu hổ hả? Sao cậu dám công khai đọc nhật ký của tôi trước mặt mọi người? Mang tiếng đội lốt người nhưng cậu lại làm chuyện không có tính người! Đến nhân phẩm của con chó hoang ven đường còn tốt hơn cậu!"
Tôn Tây nhỏ giọng cổ vũ bạn cùng bàn: "Mắng hay lắm!"
Trước nay, Trần Tư Vũ luôn luôn được mọi người tung hô, đi đến đâu cũng có người bợ đỡ cô ta, chưa từng bị ai nhục mạ công khai trước mặt mọi người nên làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này: "Lục Vân Đàn, cậu muốn chết có phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!