Chương 13: (Vô Đề)

Mặc dù tức giận bất bình nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của anh, nghiêm túc chép lại bài văn mẫu rồi học thuộc lòng. 

Nhưng hai mươi phút đối với một người học dở như cô mà nói là quá ngắn, lần đầu tiên học thuộc lòng còn đứt quãng, sau khi chép thêm hai lần, lại học hai mươi phút thì mới đọc trôi chảy được.

Cuối cùng thì cũng học xong một đề thi, Lục Vân Đàn mệt muốn chết, đến giờ giải lao mà cô cũng không muốn đi ra ngoài chơi, nằm dài trên bàn giống như chó chết vậy. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Vân Tiên còn mệt hơn cả cô nhưng anh cũng không hề nghỉ ngơi mà lại đang cầm bút viết vẽ gì đó trên sổ kế hoạch, dựa theo tiến độ hôm nay để điều chỉnh lại kế hoạch ngày mai. 

Lục Vân Đàn nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Sắp đến bốn giờ rồi, vẫn phải học sao? Tớ mệt chết đi được rồi." 

Lương Vân Tiên: "Lần này cậu có thể nghỉ ngơi thêm mấy phút." 

Lục Vân Đàn vô cùng cảnh giác: "Sau đó thì sao?" 

Lương Vân Tiên: "Cậu tổng kết lại những điểm kiến thức trong đề thi cuối kỳ một lần đi." Bởi vì kỳ nghỉ hè này khá ngắn nên anh không thể ôn tập hệ thống kiến thức cho cô nữa, chỉ có thể giúp cô giải đề, giúp cô củng cố lại từng điểm kiến thức trong quá trình này. 

"À, được rồi." Lục Vân Đàn lại nhìn thầy Lương một cái: "Sau đó nữa thì sao? Có phải là buổi học thêm kết thúc đúng không? Tớ thấy cậu cũng rất mệt mỏi, hôm nay chỉ đến đây thôi nhé?" 

Lương Vân Tiên liếc xéo cô: "Sau đó sẽ đến làm bài tập nghỉ hè."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Vân Đàn: "..." 

Thư sinh, cậu đối xử với tớ như vậy chính ra chẳng tốt chút nào. 

Cô tỏ ra đáng thương hỏi: "Không thể không làm sao?" 

Lương Vân Tiên: "Không được." 

Lục Vân Đàn vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu không thì cậu làm trước đi, đợi khi nào cậu làm xong thì cho tớ mượn chép lại." 

Lương Vân Tiên khẽ thở dài: "Tớ cũng muốn vậy nhưng đáng tiếc là chúng ta không học cùng lớp." 

Lục Vân Đàn: "..." 

Nhưng mà tớ lại không hề cảm nhận được một chút tiếc nuối nào của cậu. 

Cô tuyệt vọng nằm bò trên bàn: "Tớ thật là đáng thương, đã cố gắng học tập như vậy rồi nhưng phần thưởng nhận được lại là làm thêm bài tập hè." 

Lương Vân Tiên bị chọc cười, anh dừng bút nhìn cô hỏi: "Vậy thì cậu muốn được thưởng cái gì?" 

Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tớ vẫn còn chưa đạt được một tấm bằng khen học sinh giỏi nào đây." 

Lương Vân Tiên cười nói: "Được rồi, ngày mai tớ sẽ cho cậu một tấm." 

Lục Vân Đàn cũng cười: "Chỗ người trao tặng đề tên cậu đúng không?" 

Lương Vân Tiên rất dễ thương lượng: "Cậu muốn tớ viết tên Lí Hải Quân cũng được." 

Lí Hải Quân là tên thầy hiệu trưởng trường cấp ba.

"Ha ha ha ha." Lục Vân Đàn cười ngặt nghẽo đến rơi nước mắt.

Sau khi cười đủ rồi, cô nói: "Vậy thì cậu vẫn nên để tên mình đi, ít nhất đợi đến mười năm sau khi lấy ra nhìn một cái, tớ còn có thể nhớ ra cậu là ai." 

Lương Vân Tiên ngẩn người. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!