Chương 35: (Vô Đề)

Trần Cảnh Tông mơ hồ tỉnh, mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện. Hắn chỉ cảm thấy ót truyền đến một trận đau nhứ, thân thể tê dại, tay chân đều không nghe sai khiến, không thể động đậy.

…… Đây là đâu?

Đầu óc chưa thanh tỉnh, mọi chuyện sau đó hắn không nhớ gì, lại càng không biết lúc này đang ở chỗ nào. Bên tai tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, lông mi hắn hơi rung động, đôi mắt mở ra một chút, ánh sáng mỏng manh chiếu vào, mơ hồ có thể thấy hai thân ảnh gần đó. 

Tê —— hắn nhăn chặt mày.

Vì sao đầu đau như vậy, phải nhanh lấy nước suối ở trong không gian mới được……

Nhưng, ngay khi ý thức hắn trở nên thanh tỉnh hơn, một dòng nước lạnh băng từ trên đổ xuống, da đầu không khỏi căng ra, đánh cái giật mình. Trợn mắt, lại thấy bạn trai cũ và tân hoan ngồi xổm trước mặt mình, cầm trên tay bình nước khoáng trống không.

Trần Cảnh Tông bị ướt, bọt nước dọc theo tóc mái nhỏ giọt xuống. Thấy cách đó không xa là khuôn mặt tức đen của Phương Việt, tất cả mọi chuyện như kéo về bộ não, hắn nhớ laik. 

Đúng rồi, là Phương Việt kéo hắn đến góc, ép hỏi hắn cha mẹ Ngô Giang ở đâu. Hắn không thể nhịn được tên ngậm máu phun người này mà cho anh ta một cái tát, lại không ngờ rằng đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy, nhẫn tâm tung một quyền đánh ngất mình.

Mà nhìn tình huống hiện tại, có lẽ là gọi cả tên tiểu tam kia tới, muốn ra oai phủ đầu mình.

Trần Cảnh Tông cười lạnh, giật giật thân mình, lại phát hiện thân thể không nghe theo sai sử. Cúi đầu vừa thấy, người đã bị trói gô, chặt đến cơ hồ làm người thở không nổi.

Kinh ngạc thoáng hiện trong mắt, trong lòng hắn lạnh lẽo càng sâu. Vậy cũng tốt, hai bên đều xé rách da mặt, đỡ phải nhìn anh ta làm bộ dáng vô tội. 

"Ha. Đây là muốn gì, giam người phi pháp?"

"Chỉ cần cậu trả lời vấn đề, lập tức thả cậu đi."

"Vấn đề gì mà phải trói người như vậy?" ánh mắt Trần Cảnh Tông lập loè, "Phương Việt, tôi đã sớm biết cách làm người của anh, cho nên không ngoài ý muốn.

Bất quá đây chính là trong doanh trại, tuy rằng không biết anh trở về bằng cách nào, nhưng đây là loại hành vi phạm tội, cũng đủ để anh chết hơn một ngàn trăm vạn lần.

Anh cho rằng lần sau chỉ cần đơn giản đuổi đi như vậy sao?

"Phương Việt cũng không tính toán ở lâu trong doanh trại, bởi vậy lời này không mang đến bất cứ tác dụng uy hiếp nào. Chỉ lặp lại một vấn đề:" Cha mẹ Ngô Giang ở đâu?

"Trần Cảnh Tông rũ đôi mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng. Việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn cho rằng hắn sẽ nói ra chân tướng sao."Đã chết.

"Lòng Phương Việt trầm xuống:"Cái gì?Không phải anh nói tôi tâm địa bò cạp độc sao, tôi đuổi họ đi rồi đấy, sao. Ta đây chỉ có thể làm như amh mong muốn a.

"Trần Cảnh Tông cười đến thiên chân. Nghe vậy, đầu Phương Việt vang lên tiếng ong ong tác hưởng, tia hy vọng trong lòng cuối cùng trở nên xa vời. Khó có thể tin mà lui ra phía sau vài bước, phía sau lưng"cộc" một tiếng đụng phải cửa. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng, xoay người đẩy nó xông ra ngoài.

Trần Cảnh Tông thấy thân hình Phương Việt biến mất trong màn đen, nhớ tới khuôn mặt kia lộ ra biểu cảm kia, hắn liền cảm thấy vui sướng lại buồn cười. Tiếng cười nho nhỏ cứ thế cất vang trong căn phòng, ngay cả cảm giác bị trói đau cũng như biến mất. 

Xem kia, xem sắc mặt tên giả nhân giả nghĩa kia.

Dù gì cũng chỉ là cha mẹ bạn tốt, có cần khẩn trương như vậy? Chỉ bởi vì lòng hư vinh đó thôi. Bởi vì không thể bảo vệ tốt bọn họ, cho nên hổ thẹn với phó thác của bạn.

Căn bản không phải lo lắng cho đôi vợ chồng kia. 

Trước cũng vậy, khi hắn hôn mê ở bệnh viện sống chết không rõ, anh ta còn ít khi đến thăm hắn, xem hắn thế nào, lúc chia tay thì mới dây dưa không thôi, ở bệnh viện đại náo đại nháo. Nói là luyến tiếc nhau, không bằng nói là sĩ diện còn thỏa đáng hơn.

Bởi vì bị đá, cảm giác rất mất mặt. 

Hắn cười đến phát run cả người, tựa như muốn đem toàn bộ uất hận của đời trước một lần xả toàn bộ —— đột nhiên trên mặt tê rần, tiếng cười đột nhiên im bặt.

Bạch Phong dẫm lên mặt Trần Cảnh Tông, mặt vô biểu cảm: Ồn muốn chết. Cậu ta cọ cọ đế giày trên mặt, sau đó cúi người xuống, đối mặt với khuôn mặt của ai kia,

"Đừng nóng vội, kế tiếp đến lượt hai ta chơi."

Phương Việt nhanh đến cổng doanh trại, mới ý thức được với thân phận hiện tại cũng không thể đi ra ngoài, hơn nữa vũ khí cũng bị tịch thu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!