Doanh trại an toàn toạ lạc ở ngoại thành thành phố A, chiếm địa bình rất lớn. Xung quanh là bức rào thép gai cao 3 mét, lúc này có không ít zombie ở bên ngoài. Đường vào chỉ có một cửa, có đến bảy tám thanh niên cường trang đứng trước cửa, ngắm bắn quái vật đột kích hoặc kiểm tra thân phận người tới.
Vô luận địa vị cao hay thấp, một khi vừa thoát hiểm mà muốn tiến vào đều cần tiến hành kiểm tra thân thể một lần nữa. Cho dù là ở Trần Cảnh Tông ở doanh trại có quyền lợi rất lớn cũng không thể tránh khỏi.
"Đôi mắt cậu làm sao vậy."
Bác sĩ chỉ làm theo phép, rất nhanh đến lượt Trần Cảnh Tông đi qua, nhưng hai con mắt hắn lại sưng tấy, nhịn không được mở miệng dò hỏi.
Bị người đánh.
Trần Cảnh Tông vừa tức vừa cảm thấy mất mặt, hắn không ngờ tới lại gặp phải kẻ điên như vậy, nói lời không vừa lòng liền vung tay đánh nhau.
Nói là Rửa mắt kỳ thật chỉ tiếp đón mà thôi, nên giờ mắt sưng chẳng khác gì mắt ếch, mạnh tay chút là vỡ chứ không đùa.
Càng không ngờ tới chính là, hắn thế nhưng lại không chút sức chống cự, nếu không phải Lộ Tiếu và Phương Việt ngày cản, chỉ sợ hai con mắt đều phế rồi. Chẳng lẽ người nọ cũng trọng sinh? Hay là có siêu năng lực?
Bằng không sao có thể có được loại lực lượng này.
Trần Cảnh Tông nhận thấy được một tia khác thường, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.
Trên thực tế, hắn nhớ rõ kiếp trước cũng không xuất hiện zombie có dị hình, hơn nữa theo thời gian, nhân loại tự chủ nghiên cứu phát minh ra loại thuốc kích phát tiềm năng, con người bắt đầu có được dị năng.
Giờ theo tính toán, thời gian để có thuốc kích phát là rất sớm, chung quanh lại toàn là người thường. Chẳng lẽ là bởi vì hắn trọng sinh, mà sinh ra hiệu ứng cánh bướm?
Phương Việt cùng Bạch Phong dây dưa với người gác trong chốc lát. Dựa theo quy định, có vũ khí cá nhân và phương tiện giao thông đều phải nộp lên bảo quản —— cũng chính là sung công.
Bạch Phong dĩ nhiên không muốn, ai dám chạm vào xe máy thân yêu đều bị cậu ta đá một chân bay lên trên mặt đất, nhân viên phòng giữ đổ chuông cảnh báo xôn xao, nâng súng lên nhắm người, không khí căng thẳng chạm vào là nổ ngay.
Nếu không phải Lộ Tiếu thấy hai người vẫn không vào và ra ngoài xem, nếu không hai người bọn họ khẳng định sẽ bị liệt vào sổ đen của doanh trại.
Sau khi hiệp thương, ý kiến rốt cuộc đạt thành nhất trí. Xe và súng tạm thời để doanh trại quản, sau khi rời đi sẽ được đến lấy.
Việc này vẫn phải nhờ chút mặt mũi của Lộ Tiếu, nếu như những người khác, nhân viên không có chuyện sẽ đồng ý loại điều kiện này.
Doanh trại giống như một trấn nhỏ, phần lớn là tầng trệt thấp bé cùng những phòng giản dị, nhìn vô cùng đơn sơ.
Nhưng ít nhất cũng có chỗ che mưa che nắng, sống cuộc sống của người bình thường.
Phương Việt thấy những thủ vệ đó đều nghe lời Lộ Tiếu, ắt hẳn y rất có địa vị, liền dò hỏi chuyện tìm người.
Lộ Tiếu nghe vậy, nhăn chặt mày:
"Ngay cả tên gọi là gì cũng không biết?"
Phương Việt xấu hổ. Anh chỉ biết đó là cha mẹ Ngô Giang, lúc trước tuy rằng thấy qua ảnh chụp, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, hoàn toàn không có ấn tượng.
Lộ Tiếu suy tư trong chốc lát:
"Muốn tìm người hãy đến phòng tìn người thân, đi lạc cũng có thể đến nơi đó đăng ký." Y dừng một chút,
"Nếu đôi vợ chồng kia đang đợi con trai, hẳn là cũng qua bên kia đăng ký, cậu có thể đi thử xem."
Lộ Tiếu vì có con trai còn ở chỗ bác sĩ, cho nên chỉ giúp Phương Việt vẽ một tấm bản đồ giản dị liền vội vàng rời đi. Phương Việt lúc ấy không quá để ý, đám người rời đi mới phát hiện bản đồ vẽ thật sự…… Có chút trừu tượng.
Anh cho rằng mình đọc ngược, lăn qua lộn lại xem mấy lần, hoàn toàn ngốc:
"Này, cậu nhìn xem cái này……" gọi Bạch Phong một tiếng mà không đáp lại,, giương mắt vừa thấy, phát hiện tên kia không biết khi nào đã chạy rồi.
Ngại quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!