Chương 21: (Vô Đề)

Nhưng hai người đều không hề để ý đến cô, lập tức rời đi. Tiền Giai Hảo ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng thầm hiểu Phương Việt lúc này chính là chiếc bùa hộ mệnh.

Cô ta lại không dám đuổi theo, không phải sợ người nọ cự tuyệt, mà là lo lắng cậu con trai kia sẽ không do dự nổ súng. 

Đáng giận, đều do ả y tá kia.

Nếu ả không lắm miệng, như vậy Phương Việt cũng sẽ không phát hiện Ngô Giang bị tính kế, cũng sẽ không hoài nghi cô ta là chủ mưu.

Xong việc cho dù đã biết Ngô Giang chết, cũng chỉ có thể căm hận Long ca, không ai sẽ nói cho anh ta chân tướng sự việc. 

Gương mặt Tiền Giai Hảo trở nên vặn vẹo, đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn, khó chịu ôm bụng ngồi xổm xuống, chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Gần nhất rõ ràng không ăn đồ ăn gì nhiều, bụng lại phình phình trướng trướng.

Coi ta chịu đựng đau nhức, mang theo ánh mắt căm ghét nhìn về phía bóng dáng hai người đi xa, âm thầm thề: Hãy nhớ lấy, ta sẽ không chết, ta nhất định sẽ sống sót!

Cậu thiếu niên thấy cửa kho hàng đã được khoá kín, liền giơ cán súng lên phá ổ khoá. Bên trong người sống sót hoảng sợ, giơ súng bắn, kết quả chẳng phát nào không trúng, ngược lại mất tính mạng.

Thấy người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong này đã chết, những người khác lập tức từ bỏ phản kháng, lạnh run ngồi rúc thành một nhóm với nhau. Cậu thanh niên không quản bọn họ, cầm băng đạn dự phòng bỏ đi.

Ra cửa sau, cậu thiếu niên một chân sải bước lên xe máy, ý bảo Phương Việt ngồi đằng sau. Phương Việt đứng không nhúc nhích, thần sắc phức tạp:

"Cậu rốt cuộc có ý gì?"

Cậu thiếu niên cũng dứt khoát:

"Anh về sau đi theo tôi, chạy vặt cho tôi, khi nào chán thì qua đây tôi giết."

Hừ. Phương Việt đột nhiên nghĩ đến Long ca, tâm tình không quá vui sướng, trầm giọng nói, Làm đàn em của cậu?

Cậu thiếu niên nghĩ nghĩ:

"Cũng không khác gì nhau."

Là như vậy. Phương Việt không rõ, lấy sức chiến đấu  của nhóc con này mà nói thì  hoàn toàn không cần thủ hạ, làm gì lại muốn mang anh đi. Nói đến gút mắt của hai người, đơn giản là nhất thời hứng khởi cứu người một lần —— còn bị nói là xen vào việc người khác.

Phương Việt không tin thằng nhóc này còn có mục đích khác. 

"Zombie tụ tập càng nhiều thì càng phiền toái." Cậu thiếu niên đội mũ bảo hiểm vào, từ bên trong truyền ra thanh âm rầu rĩ,

"Còn không mau lên đi chứ."

Phương Việt nhìn quét một vòng chung quanh, quả nhiên thấy không ít zombie mới bị tiếng súng vừa rồi hấp dẫn lại đây. Khoá khi hàng bị đánh bể, người trong đó nếu không đổi nơi trốn sợ là dữ nhiều lành ít.

Cứ ngồi ngốc tại chỗ thì lại càng nguy hiểm, bất luận là tình huống gì đi nữa, tóm lại trốn trước an toàn hơn. 

Chờ anh an vị đằng sau, cậu thiếu niên dẫm chân ga đè thấp trọng tâm xông xáo lao ra ngoài. Đầu xe vừa lao vừa cán qua không ít quái vật, càng đến gần cửa ra thì mật độ zombie càng lớn, xe có thể lật bất cứ lúc nào. 

Cậu thiếu niên lại hồn nhiên không thèm để ý, ngược lại hưng phấn kêu to, giơ súng vừa lây từ kho hàng lên nhắm vào đàn zombie đamg vây bổ bắn

"đùng đùng đoàng đoàng",  cả đám zombie lập tức ngã xuống một lớp lớn:

"Ha ha, có súng thật là sảng khoái!"

Cậu ta đối với vũ khí mới ở trong tay có vẻ thập phần vừa lòng.

Điên rồi. Phương Việt trợn mắt há hốc mồm, cái đầu này nhìn thôi cũng thấy hoàn toàn là để hưởng thụ, đầu không có vấn đề gì chứ. 

Xe máy chở hai người tông cửa xông ra, ánh nắng che trời lấp đất bắn thẳng lại, Phương Việt không thích ứng, trong lúc lấy mắt lại như bị cản lại không mở nôit, hốc mắt có chút ướt át.

Đã hơn mười ngày nay anh không được đi ra ngoài nhìn thấy ánh mắt trời thật sự, không ngờ tới rốt cuộc đã thoát ra khỏi toà nhà ma quỷ kia, lại là kết cục như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!