*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng chín cùng năm, Lâm Hiểu thi Đại học Sư phạm Thưởng Hải bằng thành tích đứng đầu nhóm học sinh đặc biệt, chính thức trở thành sinh viên năm nhất chuyên ngành sư phạm tiếng Anh.
Trong chuyên ngành này có chín sinh viên khác cũng có tật ở mắt như cậu, họ cũng giống các sinh viên mắt sáng khác được ngồi ở phòng học hiện đại hóa rộng rãi sáng sủa, sử dụng tài liệu giảng dạy được biên soạn đặc biệt có hiệu đính chữ nổi. Ngoài các môn chuyên ngành, trường học còn chuẩn bị bảng chữ nổi Braille đối với các môn học khác có yêu cầu cao hơn về thị lực và khả năng đọc.
Cho dù là nghe hay "nhìn" thì tất cả ký tự tiếng Trung họ tiếp nhận đều được chuyển sang chữ nổi tương đương, nhà trường nỗ lực hết mình để tạo ra một không gian học tập không có chướng ngại tương tự với các sinh viên bình thường.
Ngoài ra, để hỗ trợ việc sinh hoạt bình thường tại trường cho nhóm "học sinh đặc biệt", từng chi tiết trong các công trình công cộng đều thể hiện tình người ấm áp. Chỉ cần trong ngành có một sinh viên diện đặc biệt thì mỗi lớp đều có một "người hướng dẫn" riêng, trên cửa phòng học được gắn bảng tên gồm cả tiếng Trung và chữ nổi. Trong khuôn viên trường học và các tòa nhà giảng dạy có thể thấy rất nhiều lối đi dành cho người mù không có chướng ngại vật, thậm chí cả thang máy cũng được trang bị chữ nổi, thêm nữa còn có ký túc xá và căn hộ dành riêng cho sinh viên mù…
Trong bốn năm học tập và sinh hoạt tại Thượng Hải, Lâm Hiểu thực sự đã sống một cuộc sống đại học giống hệt các sinh viên bình thường mà cậu đã hằng mong ước thật giống đã từng vô số lần chờ mong dự đoán như thế , Vượt qua cùng phổ thông.
Ngoại trừ việc không sống trong trường.
Vì Lâm Hiểu đang đi học nên Phương Trì nghiễm nhiên đổi trọng tâm công việc lên "Hãng đĩa Vũ Lâm". Để dẹp bỏ hoàn toàn mong muốn được trải nghiệm cuộc sống tập thể tại ký túc xác của sư phụ Tiểu Lâm, Phương Trì dứt khoát bỏ không căn nhà có tầm nhìn ra bờ sông xinh đẹp, mua một căn hộ ba phòng ở khu dân cư cạnh trường học. Lâm Hiểu chỉ tốn không tới năm phúc để đi từ cổng khu nhà tới trường học, nhưng hắn vẫn đưa đón cậu đi học mặc gió mặc mưa mỗi ngày.
Về chuyện này, sư phụ Tiểu Lâm biểu tỏ: "…"
Ý là… ngọt ngào tới mức không còn gì để nói.
Từ thứ hai tới thứ sáu, hai người học tập, làm việc và sinh hoạt tại Thượng Hải, vào thứ bảy và chủ nhật, thỉnh thoảng hai người lại đi chơi cùng nhau, nhưng chủ yếu là về thăm cha mẹ hai bên, hoặc có tuần nào Lâm Hiểu nhiều bài tập thì hai người sẽ ở nhà thư giãn, tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi của riêng họ.
Thời gian thong thả trôi qua, mỗi ngày đều là ký ức tình yêu êm đềm.
…
Bốn năm sau, Lâm Hiểu tốt nghiệp đại học vào tháng bảy, Phương Trì tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cậu.
Nhìn sư phụ Tiểu Lâm mặc áo cử nhân, phong thái chững chạc, nụ cười hiền lành đứng trên bục đại diện toàn khóa phát biểu, Phương Trì tự dưng có một loại ảo giác hai người cách nhau một thế giới.
Người ấy ở trước đó không xa, từ đầu tới chân tỏa ra cảm giác mạnh mẽ, ung dung, bình tĩnh, tựa như một ánh sao trong đêm tối tỏa sáng rực rỡ, vĩnh viễn làm cho hắn không thể rời mắt.
Hắn đã yêu người này suốt bốn năm.
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Hiểu được nhận vào trường dành cho người mù tại Thượng Hải như mong muốn, trở thành giáo viên dạy tiếng Anh bằng chữ nổi.
Bắt đầu từ lúc này, sư phụ Tiểu Lâm chính thức thăng cấp thành thầy giáo Tiểu Lâm.
Giống như Lâm Hiểu đã từng nói…
"Em may mắn hơn những người cùng hoàn cảnh, vì vậy, em vẫn muốn làm giáo viên chữ nổi, để có thể giúp cho những đứa trẻ có hoàn cảnh giống em, đã từng đi trên con đường này có nhiều thêm một cây gậy dẫn đường, nhiều thêm một chút hy vọng."
Mọi mong muốn và lời hứa cậu đặt ra giờ đã thành hiện thực.
Con đường này rất chông chênh, nhưng chính những chông gai, thăng trầm phải vượt qua ấy mới khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, ngoan cường, tự tin đón nhận cuộc sống mà mình đã vất vả chiến đấu.
Chiều thứ sáu, Phương Trì lái xe từ công ty tới trường học đón thầy giáo Tiểu Lâm của hắn tan trường như mọi khi.
Đầu xuân, liễu nở rộ những chồi non, Phương Trì mặc áo khoác mỏng đứng chờ dưới tán cây. Dưới cành liễu xanh non mơn mởn là một chàng thanh niên cao lớn điển trai mặc trang phục màu đen, cảnh đẹp ý vui thu hút tầm mắt của nhiều người nhìn tới.
Phương Trì buồn chán dựa người vào thân cây, làm lơ mọi ánh nhìn xung quanh, hắn giữ thái độ hững hờ bất cần, đợi người hắn muốn đợi.
Lát sau, Lâm Hiểu cầm gậy dò đường điện tử xuất hiện trong tầm nhìn, đi cùng cậu tới cửa trường học còn có một người khác… một người đàn ông khác?
Hơn nữa hai người nói chuyện với nhau suốt cả chặng đường, thỉnh thoảng người đàn ông bên cạnh Lâm Hiểu còn nhắc nhở thầy Tiểu Lâm để ý đường đi.
Phương Trì đứng thẳng lưng lập tức.
… Cây gậy dò đường của thầy Tiểu Lâm do đích thân mình mang từ nước ngoài về, được trang bị ba cảm biến sóng siêu âm, có thể nhận diện được chướng ngoại vật 360 độ không góc chết, vì vậy… cậu ấy còn cần anh nhắc à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!