Chương 72: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc rời khỏi biệt thự nhà họ Phương, Phương Thừa Quân và Kiều Sương khăng khăng đưa họ tới bãi đỗ xe.

Lúc Phương Trì khởi động xe, Kiều Sương dặn dò Lâm Hiểu qua cửa sổ cạnh ghế lái: "Rảnh rỗi nhớ thường về nhà chơi nhé."

Lâm Hiểu mỉm cười, đáp chắc chắn.

Phương Trì cười nhạt hỏi: "Con được đi chung không ạ?"

Kiều Sương lườm hắn, Phương Thừa Quân lạnh lùng trả lời: "Anh được thơm lây thôi."

Phương Trì haha cười thầm.

Xe rời khỏi khu biệt lập, men đường cũ tiến về trung tâm thành phố, Lâm Hiểu thả lỏng dựa vào ghế ngồi, gió nhẹ len vào cửa sổ mơn man trên gò má. Lâm Hiểu nhớ lại khoảng thời gian sinh hoạt với bố mẹ Phương Trì, không nhịn được cảm thán: "Chú dì tốt quá, hiền lành có học thức, tính tình cũng dễ ở chung nữa…"

Phương Trì rất ngạc nhiên: "Hôm nay hai đứa mình gặp cùng một người à, bố mẹ anh mà dễ ở chung á?"

"Thật mà."Lâm Hiểu nói: "Chú nghiêm túc nhưng hài hước, dì dịu dàng và săn sóc, em chưa từng tiếp xúc với người hơn vai vế nào giống như họ, ừm… cũng không giống người hơn vai lắm, giống bạn bè vậy, không hề xa cách chút nào."

Phương Trì tập trung điều khiển xe, cười đáp: "Lần sau sang em chỉ cần nói y chang vậy với hai người họ thì mẹ anh có thể cảm động khóc luôn."

Lâm Hiểu mím môi cười, nhủ thầm em rất mong chờ.

Điện thoại đặt ở hốc xe đổ chuông, Phương Trì nhìn lướt qua màn hình, thao tác lên tai nghe Bluetooth để trả lời cuộc gọi.

Tâm trí của Lâm Hiểu vẫn còn dừng lại ở bữa cơm trưa nay, chỉ thấy Phương Trì "Ừm, được" hai câu rồi cúp máy, đoạn chuyển sang hỏi cậu: "Ở ngoài nửa ngày trời rồi, em có mệt không?"

Lâm Hiểu hoàn hồn, đáp: "Không mệt, em không mệt gì hết."

"Ừ." Phương Trì quay đầu xe, "Vậy anh dẫn em tới chỗ này."

Hôm nay số lượng những điều bất ngờ Lâm Hiểu nhận được đã vượt mức: "Mình lại đi đâu nữa vậy?"

Phương Trì: "Em sẽ biết ngay thôi."

Ngoài ý muốn là Phương Trì cũng không đưa cậu tới điểm đích luôn mà là vòng về nhà trước, nhưng cũng không vào trong mà chỉ đổi chiếc siêu xe đang đi thành một chiếc xe khác, rồi tiếp tục lên đường.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, rẽ lên cao tốc, sau hai tiếng di chuyển dài dằng dẵng thì dừng lại ở sân sau tại căn nhà ở quê của sư mẫu Lâm Hiểu.

Đầu tiên là đổi xe, tiếp theo là đi xa, giữa chừng Lâm Hiểu đã mang máng có dự cảm, bây giờ khi xe dừng hẳn cậu mới dè chừng hỏi: "Có phải là anh đưa em về.."

"Ừ." Phương Trì quay sang giúp cậu mở đai an toàn, tiện thể nhéo má cậu, cười nói: "Sáng nay em nói nhớ bố mẹ mà? Đi thôi, anh Trì đưa em đi đoàn tụ với gia đình."

Lâm Hiểu ngạc nhiên trong sự cảm động, cậu theo Phương Trì xuống xe, vừa đi được hai bước vào nhà thì nghe thấy giọng nói của sư mẫu vang lên: "Ấy? Sao hai đứa về thế? Ông Lâm

- Con trai về này!"

Nói dứt lời, sư mẫu thả các hạt cườm đang cầm vào cái rổ tre đặt trên bệ đá, bước nhanh ra sân, nắm chặt tay Lâm Hiểu ân cần hỏi han, không lâu sau, Lâm Hữu Dư tự chống gậy từ nhà chính đi ra, Phương Trì lập tức tiến lên đỡ ông bước xuống thềm đá.

Nửa ngày đầu là bốn người nhà họ Phương lần đầu gặp nhau, nửa ngày sau là bốn người nhà họ Lâm gặp lại nhau.

Ngón tay Lâm Hiểu vuốt v e lòng bàn tay sư mẫu, nhíu mày hỏi: "Mẹ, có phải mẹ lại xâu hạt cườm cho người ta không? Ngón tay mẹ có vết nứt nẻ."

Sư mẫu vỗ mu bàn tay cậu, không thấy gì to tát đáp: "Không sao mà, cha con còn chê mẹ rảnh rỗi không có việc gì làm cứ rầy la ổng không, mẹ cũng rảnh rỗi nhàm chán, không có đâu."

Vết nứt trên tay sư mẫu rất rõ ràng, Lâm Hiểu đau lòng, lặng người không đáp.

Lâm Hữu Dư cười nói tiếp lời: "Sao giờ này hai đứa lại về, có chuyện gì à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!