*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đêm buông thả, sau khi tỉnh lại, hai người vẫn tiếp tục ôm ấp trên giường nửa ngày. Mãi tới khi quyết định rời giường thì Lâm Hiểu mới nhận ra giờ đã hơn ba giờ chiều. Sư phụ Tiểu Lâm đỏ mặt dựa vào đầu giường, ngoan ngoãn nhấc tay để Phương Trì mặc đồ ngủ giúp mình, gượng gạo đánh giá chính mình: "… Sao em ngủ lâu dữ vậy?"
Phương Trì ngẩng đầu nhìn cậu, rất khôn khéo chủ động nhận trách nhiệm: "Chứng tỏ… anh làm được?"
Lâm Hiểu thầm oán giận: Đâu chỉ dừng lại ở chữ được.
Nhưng thôi, ngừng đề tài ở đây thôi.
Sau khi tỉnh táo lại, mình thực sự không thể gửi đánh giá cho thầy giáo Phương được.
Mặc dù Phương Trì đã dùng khăn ướt lau qua người Lâm Hiểu vào rạng sáng nay khi xong việc nhưng bây giờ hắn vẫn ôm cậu vào phòng tắm tắm nước nóng.
Phương Trì đặt đối phương vào bồn nước ấm, tiện thể chạm tay vào bồn: "Nước đủ ấm rồi đấy, đừng ngâm lâu quá, anh đi làm đồ ăn cho em, em chỉ cần tắm thôi đừng ra ngoài, anh sẽ quay lại ngay, nghe chưa?"
Hơi nước bốc lên càng làm nổi bật làn da và mái tóc đen của Lâm Hiểu, cậu thả lỏng người trong nước, gật đầu.
Ra khỏi phòng tắm, Phương Trì đổi một lượt ga giường, chăn và gối, ném đồ cũ vào phòng giặt đồ, vừa định vào nhà bếp làm ít đồ ăn cho sư phụ Tiểu Lâm thì điện thoại đổ chuông.
Phương Trì nhìn lướt qua màn hình, chà, đúng là Phương Thừa Quân gọi thật.
Cuộc gọi được kết nối, người ở đầu dây bên kia cũng không chủ động bắt chuyện, Phương Trì đánh vỡ sự im lặng, gọi "Bố".
Phương Thừa Quân đáp "ừ".
Phương Trì cầm điện thoại vào nhà bếp, cười nói: "Gần đây… bố con mình trao đổi khá thường xuyên nhỉ? Gần đây bô không những sang đây thăm qua nằm viện mà còn tự gọi điện thoại cho con, làm con thấy vừa mừng vừa sợ đấy."
"Đừng vòng vo." Giọng nói của Phương Thừa Quân vô cùng bình tĩnh, hỏi thẳng: "Rời giới thật?"
"Con đã thông báo chính thức rồi, tối qua cũng tổ chức đêm nhạc chia tay rồi…" Phương Trì khẽ cười, hỏi lại: "Giờ bố mới gọi điện cho con, bố muốn con thấy rõ rằng ngày thường bố không để ý đến con ạ?"
Phương Thừa Quân cười khẩy: "Tôi có để ý anh không không quan trọng, đêm nhạc cuối cùng trước khi rời khỏi giới giải trí anh lại biến thành nơi tỏ tình, anh cảm thấy mình chưa đủ thu hút sự chú ý à?"
Đây là mới là lý do chính ông bô đích thân gọi cho hắn.
Phương Trì cười cười, không cãi.
Chính xác, hắn đã cố tình làm vậy, hắn yêu Lâm Hiểu, hắn muốn cả thành phố này, hoặc bất cứ nơi đâu, chỉ cần có người biết tới Phương Trì thì sẽ biết tới tình yêu của hắn.
Phương Thừa Quân trầm ngâm một chốc, nói tiếp: "Tối nay dẫn Lâm Hiểu đi ăn cơm, tới giờ này rồi còn không định cho bố mẹ gặp thằng bé?"
Nước trong bồn rửa xả vào rau củ, ngón tay Phương Trì khựng lại dưới làn nước, hắn khóa vòi, ngón tay còn ướt nước day day trán, cười đáp: "Vâng, để con hỏi cậu ấy… Nếu cậu ấy đồng ý…"
"Vậy sang nhà luôn đi." Phương Thừa Quân ngừng một nhịp: "Lần đầu gặp nên gặp ở nhà cho chính thức, đừng để người ta thấy nhà ta không lịch sự."
Phương Trì vẩy nước trên tay, trả lời: "Vâng ạ."
Cúp điện thoại, nếu vậy thì khỏi phải chuẩn bị đồ ăn cho rắc rối. Phương Trì quay lại phòng tắm, mở cửa vào, Lâm Hiểu ngửa đầu, nhắm mắt nằm giữa bồn tắm đầy nước ấm, dường như lại ngủ thiếp đi.
Phương Trì ngồi xuống cạnh bồn tắm: "Sư phụ Tiểu Lâm?"
Lâm Hiểu mở to mắt, nâng tay phải ướt đẫm nước đặt lên bàn tay đang bám trên thành bồn của Phương Trì.
"Anh tưởng em lại ngủ." Phương Trì cầm tay cậu, cười hỏi: "Em thấy khỏe hơn chưa?"
Lâm Hiểu gật đầu: "Khỏe hơn rồi… nhưng em vẫn thấy chưa hồi sức lắm." Thấy hơi xấu hổ, cậu bèn lảng sang chuyện khác: "Xong cơm rồi ạ, anh nhanh thế?"
"Không hề." Phương Trì đứng dậy cầm khăn tắm tới: "Anh Trì có bao giờ nhanh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!