Chương 47: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dù biết rằng đội trưởng Phương chỉ đang nói đùa nhưng hai lỗ tai của sư phụ Tiểu Lâm vẫn đỏ bừng cả lên.

Hát ru à, một trong những thần khí dỗ ngủ.

Thật hả trời, đừng có coi em thành con nít được không?

Dù sao thì… sắp ngủ cùng nhau tiếp rồi.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu lén lút đặt tay lên trái tim đang bắt đầu nhảy cà tưng không quy luật, lẳng lặng tẩy não bản thân: "Kiềm chế kiềm chế kiềm chế! Sư phụ Tiểu Lâm mày kiềm chế chút đi!"

Vào nhà, Lâm Hiểu được Phương Trì dẫn đi, tiềm thức mặc định là sẽ bước về phía phòng khách ở tầng một, ấy thế mà vừa vào trong Phương Trì vẫn nắm tay cậu không ngừng bước, rẽ một cái, đi thẳng tới cầu thang xoắn ốc bằng gỗ.

Lâm Hiểu rất mẫn cảm với khoảng cách và vị trí, cậu dừng lại trước thềm cầu thang, thắc mắc hỏi: "Đi đâu vậy ạ?"

Phương Trì đang xách túi của cậu, hắn đáp: "Về phòng."

Lâm Hiểu càng khó hiểu hơn, giơ tay lên chỉ về hướng bên cạnh: "Hồi trước em vẫn ở phòng này mà?"

"Ừ." Phương Trì trả lời, sau đó bật cười: "Nhưng từ đêm nay sẽ không thế nữa."

"Vậy…"

Phương Trì: "Lên tầng hai, ngủ phòng ngủ chính với anh."

Lâm Hiểu giật mình, mấp máy môi, nhất thời không biết phải nói gì.

Thế này… có gọi là từ khách biến thành chủ không vậy?

Có ổn không vậy?

Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn ngoài sảnh phủ xuống đầu như tấm lụa mỏng màu vàng ấm áp, phủ xuống đường nét khuôn mặt của Phương Trì như mềm hẳn đi. Hắn kéo Lâm Hiểu lại gần, cười nói: "Ngày nhớ đêm mong, khó khăn lắm mới có thời gian ở riêng với em, nào có chuyện để em ngủ lại phòng cho khách được… đúng không, bạn trai?"

Hai chữ này thoát khỏi đầu lưỡi Phương Trì vừa chậm rãi vừa dịu dàng, ẩn chứa chút dỗ dành và chiều chuộng khó tả, Lâm Hiểu nghe mà sững người, sau đó khu vực nhạy cảm nhất của trung khu thần kinh như bị thiêu tới nóng bỏng, khuôn mặt cậu bỗng đỏ rực không thôi.

Một hồi sau, cậu mím môi, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.

Đúng vậy, hiện giờ sư phụ Tiểu Lâm chính là… bạn trai của đội trưởng Phương mà!

Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu lên căn phòng ở tầng hai, trước khi lên cầu thang, Phương Trì báo cho cậu biết cầu thang có tổng cộng ba mươi tám bậc làm bằng gỗ thật, lúc qua bậc thứ hai mươi sẽ có một đoạn ngoặt nhỏ, độ rộng của bậc thang từ bậc số hai mốt sẽ hơi hẹp lại, nhưng không sao cả, có hắn ở đây thì cực kỳ an toàn.

Lâm Hiểu gật đầu, mặc Phương Trì cầm tay mình dắt về phía trước.

Đi lên tầng hai, Phương Trì đặt túi xách của Lâm Hiểu xuống, dẫn cậu đi từ đầu đến cuối làm quen với cách bài trí của cả tầng.

"Đi hết cầu thang sẽ vào phòng khách, à… là phòng khách người ta hay gọi ấy, phòng khách không bày nhiều đồ, chỉ có một bàn gỗ thấp, đằng sau là một bộ ghế sô pha, nhưng hai bên ghế sô pha có bày hai bình sứ thanh hoa họa tiết núi non, khá cao, em đi ngang qua để ý đừng va vào."

Lâm Hiểu gật đầu, Phương Trì dẫn cậu đi hai vòng quanh phòng khách, cậu nhớ kĩ vị trí đặt và khoảng cách của số lượng đồ đạc ít ỏi trong phòng, sau đó đi về phía hai chiếc bình sông núi to lớn, vươn tay ra lướt nhẹ qua bề mặt sứ tinh xảo.

Không biết Lâm Hiểu nghĩ tới gì, ma xui quỷ khiến hỏi: "Cái bình này… có quý không?"

Phương Trì liếc nhìn cậu, thuận miệng đáp: "Không quý bằng em nên cẩn thận đấy."

Lâm Hiểu: "…"

Lại bị động nghe đội trưởng Phương thả thính.

Cũng hơi ấm lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!