Chương 46: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi rời khỏi nhà Lâm Hiểu, Phương Trì lao đầu vào sáng tác ca khúc mới, gần như ngâm mình suốt hai mươi tư tiếng ở phòng tập ngoại thành.

Đây là nơi yên tĩnh trống trải nhất, không chỉ đối với mình Phương Trì mà nơi này còn có ý nghĩa đặc thù đối với tất cả thành viên của CALM. Căn phòng rộng lớn yên ắng này như lắng đọng được tiếng hồn, nên mười bài thì tám bài đội trưởng Phương đều viết ở đây.

Phòng tập có đầy đủ nhạc cụ, phía trong cùng có một phòng thu âm nhỏ, trong phòng có thiết bị thu âm mới nhất. Phương Trì nằm vật ra ghế sô pha, quanh người la liệt nhạc phổ trắng tinh. Đội trưởng Phương có thói quen viết nhạc trước rồi mới viết lời, có giai điệu cơ bản, có sườn nhạc chuẩn chỉ, lời bài hát sẽ như tiếng lòng mà tuôn ra ngoài.

Khi Phương Trì bắt đầu sáng tác sẽ hơi mất nhận thức về ngày đêm, có đôi khi là ôm ghita chui vào góc tường trống trải, có đôi khi là dành nguyên buổi sáng ngồi bệt trong sảnh phòng tập, ngón tay gõ từng nhịp xuống sàn nhà, tiến vào trạng thái ngồi thiền.

Các thành viên khác trong nhóm cũng biết tới lời mời viết nhạc này. Cả đám cũng tránh không dám làm phiền khi anh đại tiến vào trạng thái tu tiên để sáng tác nên không có ghé qua, thỉnh thoảng mới gửi một tin thăm hỏi chân tình sau mười giờ tối để hỏi về tiến độ, hoặc là liều chết hỏi thăm xem có cần người giúp đỡ hay không.

Nhưng! Hỏi lần đầu Phương Trì đáp "Không cần."

Hỏi lần hai cũng "Không cần."

Lần thứ ba thì chỉ có "Cút."

Ca sĩ chính Tiền Tùng thò bản mặt đẹp trai đáng thương vào màn hình: "Anh đại à, thằng em đây xót anh mà, dù sao cũng gấp rút như thế, ông đừng có biến mình thành tâm thần phân liệt hay biến thái* gì gì đó nha…"

*"biến thái" ở đây nghĩa là "bất thường", ở đây để nguyên để phù hợp với đoạn sau

"Biến mẹ ông đi." Phương Trì ném cây bút chì sang một bên, đặt chiếc guitar gỗ xuống, đứng dậy đi một vòng xoa xoa cần cổ cứng ngắc, "Không có gì thì tôi cúp máy."

Tiền Tùng: "Hả? Ông định làm gì à?"

Giờ mới mười rưỡi, không có đúng với thói quen sáng tác xuyên đêm của đội trưởng Phương nha.

Phương Trì cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn lên, cười nói: "Đi mát xa."

Tiền Tùng: "…"

Hay lắm, có sư phụ Tiểu Lâm ở đây thì biến thái sao nổi.

Ặc… Mà cũng chưa chắc.

Có lẽ là biến thái theo kiểu khác thôi.

Phương Trì tắt cuộc trò chuyện video, tắt đèn rồi ra khỏi phòng.

Mấy ngày nay, cho dù Phương Trì có đắm chìm trong việc sáng tác tới cỡ nào thì chỉ cần tới tối là dừng lại ngay.

Đã đồng ý ngày nào cũng gặp Lâm Hiểu một lần rồi, chắc chắn sẽ làm được.

Phản xạ này… như kiểu trong đầu có một chiếc đồng hồ cài sẵn báo thức, cứ tới giờ là tự động tắt nguồn Phương Trì, đốt hết toàn bộ khuôn nhạc và giai điệu trong đầu kéo hắn về hiện thực, nhắc nhở hắn phải tỉnh táo lại đi gặp bạn trai.

Thậm chí có mấy lần sau khi làm xong trị liệu, Phương Trì ngồi tâm sự với Lâm Hiểu một lúc ở cửa tiệm mát xa xong lại lái xe quay về phòng tập, xem đi xem lại các đoạn phim đã được cắt nối biên tập tới tận sáng.

Trong căn phòng mát xa nho nhỏ, Lâm Hiểu chuyển đèn nhiệt sang chỗ khác, Phương Trì đứng dậy trước cậu, tiện tay mặc áo phông vào rồi rút giắc cắm đèn.

Lâm Hiểu đứng tựa vào cửa, trầm ngâm một hồi, đoạn nói: "Anh Trì, có phải dạo gần đây anh… hơi mệt không?"

"Vẫn ổn." Phương Trì thuận miệng đáp, ngựa quen đường cũ ngồi xuống giường mát xa, lấy một chiếc ga mới trong tủ trải lên giường, "Sao lại hỏi vậy?"

Lâm Hiểu: "Anh gầy đi rõ đấy, anh không thấy à?"

Viết nhạc tới rạc cả người là chuyện quá bình thường, Phương Trì bị hoài cũng quen, coi như giảm cân nên cũng chẳng để tâm. Hắn nhét lại góc ga, nghe thế chỉ cười cười: "Đúng là không nhận ra, sao, cộm tay em à?"

Lâm Hiểu phì cười thành tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!