Chương 44: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên đạo luân hồi, không tha một ai. 

Vì Phương Trì ở lại ăn cơm chiều nên cửa hàng mát xa đóng cửa sớm.

Trời về chiều, từng tảng mây nhuốm màu vỏ quýt đang tô điểm lên bức tranh những mảng sáng mới, đốt cho chân trời đỏ ửng, nhuộm cho tường vách phơn phớt hồng.

Ngày cuối hạ, gió nhẹ hiu hiu, dưới giàn cây nho trong sân bày một cái bàn nhỏ, nhà không đủ ghế nên phải lôi mấy cái ghế gấp nhỏ ra, bốn người ngồi xung quanh một cái bàn vuông be bé, tuy vậy nhưng không cảm thấy quá chật.

Trên giàn nho có mắc một cái bóng đèn, côn trùng mùa hè lởn vởn trong bóng đêm mát lạnh, sư mẫu sợ bên ngoài nhiều muỗi nên đặt một vòng nhang đuổi muỗi ngay bên chân Phương Trì.

Mũi Lâm Hiểu thính đó giờ, vừa ngửi được mùi hương thoang thoảng đã nói ngay: "Mẹ, mẹ để nhang muỗi ở đâu vậy ạ? Mẹ để xa anh Trì một chút, anh ấy sợ mùi khói."

Sư mẫu còn chưa kịp đáp lại thì Phương Trì đã chen ngang nói ngược lại: "Không sao ạ không sao ạ, bác cứ để đó đi, cũng… rất thơm ạ."

Đội trưởng Phương không chịu được mùi đốt ngải thế mà lại thinh thích mùi nhang muỗi? Lâm Hiểu hoang mang, ngạc nhiên thốt lên: "… Thơm?"

Đã lâu rồi Phương Trì không cùng ăn cơm với người vai trên, ngoài mặt thì không thấy gì nhưng hắn tự biết lòng mề mình đang sôi lên, nhận ra mình nói lỡ lời, hắn lặng lẽ đá sang chuyện khác: "Anh nói hoa trong sân rất thơm."

Đúng lúc Lâm Hữu Dư vừa ra khỏi gian trong, trên tay là một chai rượu lâu năm áp đáy hòm, nghe hắn nói vậy bèn bật cười: "Đó là mùi của hoa quế đấy, sạch sẽ tinh khiết, hương thơm nồng đượm lan xa, quan trọng là dễ nuôi, cũng giống bé Hiểu của chúng tôi, không hề khuất phục."

Phương Trì vội vàng đứng dậy, đỡ tay Lâm Hữu Dư dìu ông ngồi xuống ghế, ông lão ngạc nhiên, thầm nghĩ không ngờ rằng đội trưởng Phương là một minh tinh lại không hề có bệnh ngôi sao, ngược lại là vô cùng kính già yêu trẻ.

Sư mẫu bê món cuối cùng là món xào lên bàn, rượu đã mở, sư phụ Lâm già vỗ vỗ mu bàn tay Phương Trì, cười hỏi: "Đội trưởng Phương, uống hai chén nhé?"

"Ấy!" Sư mẫu lau tay ướt vào tạp dề, đoạn mắng: "Cất cái rượu cao lương áp đáy hòm của ông vào đi, đội trưởng Phương người ta đâu có quen uống cái rượu này, sốc tận óc!"

"Nói linh tinh, đây là ngũ cốc tinh chế, càng uống càng trẻ, hương càng nồng thì càng tinh túy, rượu không bị pha một giọt, mấy ngôi sao lớn như cậu ấy nào có được uống thứ mỹ vị này!"

Sư mẫu định phản bác thì giọng Phương Trì lại vang lên trước: "Sư phụ Lâm nói đúng, không được nếm thử thức rượu ngon này quả thực rất đáng tiếc. Vậy… để cháu uống với bác vài ly? Nhưng tửu lượng của cháu không tốt, mong bác tha thứ cho." Nói rồi cầm bình rượu lên, rót cho Lâm Hữu Dư một chén trước rồi mới rót đầy một chén khác cho mình.

Ông lão thích cái tính không kiêu căng, hào sảng này của Phương Trì, luôn mồm khen ngợi hắn.

Lâm Hiểu lặng yên ngồi một bên, vừa nghe hai người họ cụng chén thưởng rượu vừa cong môi cười.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên cùng ăn chung một mâm nhưng không hề có cảm giác khó chịu, Phương Trì thu lại bản tính ngả ngớn, không hề kén cá chọn canh, rót chén nào uống chén nấy, cần ăn thì ăn cần uống thì uống, nom còn giống con ruột hơn cả đứa con nuôi là cậu đây. Mà đội trưởng Phương cũng khéo nói, dù cách nói chuyện rất hài hước nhưng luôn luôn đặt sự kính trọng lên đầu, ăn xong bữa này, cả sư phụ và sư mẫu đều vui vẻ, khóe môi cứ nhếch lên mãi không về vị trí bình thường được.

Chai rượu bị uống tới chạm đáy, thế là bữa cơm này coi như kết thúc. Một già một trẻ vừa uống rượu xong lại ngồi dưới giàn cây nho nói mãi không hết chuyện, sư mẫu thu dọn bát đĩa trên bàn nhỏ, định đi rửa hoa quả.

Lâm Hiểu đứng dậy, giữ sư mẫu lại, nói: "Mẹ ngồi nghỉ một lúc đi ạ, để con đi cho."

Lâm Hiểu bê bát đĩa vào phòng bếp, sờ tới giỏ trúc bên hông tủ hay đựng hoa quả, quả lê thơm phức tươi ngon, thịt quả lại mọng nước, Lâm Hiểu rửa bốn quả, chầm chậm gọt vỏ rồi cắt thành miếng nhỏ, bày lên đĩa sứ rồi bê ra ngoài.

Phương Trì ngồi trên ghế gấp, đôi chân dài không để thõng nữa mà co lại, dùng đầu gối là chỗ tựa cằm, chăm chú nghe sư phụ Lâm già giảng cho hắn nghe về cái kỳ diệu của tám mạch khác kinh, về tác dụng chậm của rượu cao lương tinh khiết, mặc dù Phương Trì đã khiêm tốn nhận tửu lượng mình không tốt nhưng lúc này đây đúng là có chút trên cơ.

Tham khảo thêm ở: LinkBởi vì truyện dính tới mát xa nên mình mới nốte chứ mình còn không đọc bài viết vì nó không dính dáng gì tới mạch truyện lắm 

Hương hoa quế thoang thoảng đưa trong sân vườn, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người mờ ảo bước ra từ nơi trăng khuất, Phương Trì vô thức đứng dậy đón cậu.

Phương Trì nhận cái đĩa trong tay cậu, kéo cổ tay Lâm Hiểu, dẫn cậu đi qua con đường không có ánh sáng từ phòng trong dẫn ra ngoài này.

Lâm Hiểu: "Không sao đâu, dù gì em cũng không nhìn được, có tối hay không cũng chẳng sao, không ngã được đâu."

Phương Trì: "Anh biết, anh muốn thấy yên tâm hơn thôi."

Trên người hắn nhuốm cái hương vị thơm nồng của rượu đế, Lâm Hiểu vừa ngửi vào đã thấy sốc tới tận óc, cũng vô thức nói ra: "Anh uống rượu, không thể lái xe được."

"Ừm." Dù chỉ còn vài bước nữa là tới nơi nhưng hai người vẫn cố gắng bước thật chậm lại, Phương Trì đáp: "Không sao, bảo Tiểu Du tới đón anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!