Trương Sở hỏi: "Lâm Hiểu, có chuyện gì vậy?" Lại nhìn cậu thanh niên cao to phía đối diện: "Cậu vừa báo cảnh sát?"
Phương Trì cau mày, không lên tiếng.
Lâm Hiểu nghe giọng là biết ai tới, hé miệng, cất giọng khàn khàn: "Đồn trưởng Trương."
Nhịp tim của Phương Trì bắt đầu rơi thẳng cẳng.
Cảnh sát Tiểu Vương bấy giờ đi tới trước mặt Phương Trì, hỏi lại: "Là anh báo cảnh sát à?"
Phương Trì cau mày, thấp giọng trả lời: "Phải."
"Vậy mời cậu nói." Tiểu Vương lấy ra một cuốn sổ ghi chép từ áo khoác đồng phục, bên trên còn kẹp một cây bút, "Là anh Trương phải không? Vừa nãy anh gọi điện tới và báo cáo…"
Tiểu Vương liếc nhìn Lâm Hiểu, thấp giọng khụ một tiếng, quay lại chủ đề nói tiếp: "Tình huống như thế nào?"
Cảnh sát đến, trái tim lơ lửng của Lâm Hiểu cuối cùng cũng an vị, cậu phân biệt âm thanh, thử hỏi một tiếng: "Là anh Vương ạ?"
Tiểu Vương cười nói: "Ừ, hôm nay anh với anh Trương trực ban, có người báo cảnh sát, bọn anh… qua xem thử. Không có vấn đề gì đâu, đừng sợ."
Phương Trì nhìn đồng chí cảnh sát đang tươi cười hiền lành kia, lại nhìn vị "đồn trưởng Trương" vừa gọi tên "Lâm Hiểu" kia… Trong phút chốc tỉnh rượu phân nửa.
Đặc biệt là cậu trai… cậu thiếu niên Lâm Hiểu kia, câu nói của cậu ta có sự thăm dò "Là anh Vương ạ?", lòng Phương Trì nhộn nhạo nỗi bất an khó tả.
"Anh Trương, xin hãy báo cáo đơn giản tình huống."
Phương Trì cau mày không nói.
Cho nên, tình huống này… khả năng là… hiểu lầm thật rồi.
"Anh Trương?"
"Anh Vương." Lâm Hiểu bỗng nhiên lên tiếng, cậu thở dài một hơi, nhanh chóng mở miệng trước khi Phương Trì nói chuyện: "Là hiểu lầm thôi ạ, vâng… Em và khách hàng không hiểu ý nhau ạ."
Lâm Hiểu cũng không hẳn là giải vây cho "anh Trương" kia, có điều căn cứ theo tình hình này, nếu vị khách kia lại phải nói ra mấy câu kia một lần nữa, cuối cùng sẽ càng làm hắn cảm thấy khó xử hơn thôi.
Đồn trưởng Trương hỏi Phương Trì: "Có phải vậy không, cậu Trương."
Phương Trì nghiến răng gật đầu, hai giây sau vẫn không chấp nhận được chuyện mình vừa làm trò ngu ngốc, ôm mối thắc mắc, đoạn hỏi: "Hai anh và cậu ta… và tiệm này có quen biết?"
Tiểu Vương nói: "Tất nhiên, đây là một trong những gia đình trọng điểm cần hỗ trợ của chúng tôi. Anh cũng thấy đấy, Lâm Hiểu là… nhà cậu ấy mở mát xa người mù, lúc anh gọi điện báo cảnh sát làm chúng tôi rất khó hiểu, giả dụ như vậy… Sao tiệm này có thể như thế chứ!"
… mát xa người mù.
Phương Trì từ từ ợ lên một hơi toàn mùi rượu, nghiêng đầu liếc nhìn cái biển quảng cáo gắn trên tường màu mè lấp lánh, hỏi một câu: "Mát xa thì thấy, nhưng… người mù đâu?"
"Này cậu…"
"Ở đây." Giọng của Lâm Hiểu không lớn, lại tựa như sấm sét giữa trời quang nổ ngay bên tai Phương Trì. Cậu bám vào giường, chậm rãi đi vòng qua nó, đi tới trước cửa sổ, nhìn thẳng phía trước, nhẹ nhàng nói…
"Người mù ở đây, ngài có thể tự nhìn."
Phương Trì giật mình kinh ngạc, hai môi run run, trong phút chốc không thể nói nên lời.
Lâm Hiểu đứng bên trái hắn, cách chừng 20 cm, đối mặt với rèm cửa màu lam, khuôn mặt không cảm xúc, cũng không nhúc nhích.
… Bởi vì không nhìn thấy, nên cậu mới không biết vị trí chính xác của hắn.
Phương Trì cảm giác như cơn say của mình, trong khoảnh khắc đó đã biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!