*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có gì, chỉ hôn tôi một cái thôi.
Lâm Hiểu không nén được nỗi lòng, nhớ ngày hôm sau phải đi cùng Phương Trì tới phòng tập của CALM để nghe tập trực tiếp, đêm nay cậu ngủ một giấc khá nông, sáng đó đồng hồ chỉ kêu mỗi tiếng đầu là cậu đã tỉnh giấc.
Lâm Hiểu xoa mặt, lần mò ra mép giường, đi dép, vào nhà tắm.
Vẫn còn khá sớm, phòng cách vách vẫn im lặng, Lâm Hiểu đoán Phương Trì vẫn chưa rời giường, cậu không dám phát ra tiếng động nào quá lớn, ai ngờ vừa rửa mặt xong, chân trước bước ra khỏi phòng tắm thì chân sau nghe thấy có người gõ nhẹ hai tiếng lên cửa.
Giọng nói của Phương Trì xuyên qua cánh cửa truyền vào tai, vẫn là giọng điệu bình tĩnh của ngày thường, tựa như người tối qua "kìm lòng không đặng" hôn lên trán người ta không phải hắn, "Sư phụ Tiểu Lâm, dậy chưa?"
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, vô thức kéo kéo vạt áo ngủ, đứng trước cửa phòng tắm đáp: "Dậy rồi, anh vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Phương Trì tựa vào bức tường ngoài cửa, vừa ngẩng lên thì nhìn thấy bộ áo ngủ tơ lụa màu xanh đậm của Lâm Hiểu, trong mắt đong đầy ý cười.
Lâm Hiểu rất trắng, tơ lụa tối màu càng làm nổi bật sắc trắng mịn màng ấy, mặt mày lại càng sạch sẽ gọn gàng. Phương Trì hé môi cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng bình tĩnh: "Chào buổi sáng, sư phụ Tiểu Lâm, mau ra phòng ăn ăn sáng đi."
Lâm Hiểu ậm ừ gật đầu, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Hai người giằng co trong im lặng mất ba giây, ẩn ý đằng sau khỏi nói cũng hiểu.
– Anh ấy sẽ dắt mình chứ?
– Em ấy đang đợi mình dắt à?
Ai cũng có suy nghĩ riêng.
Sau một hồi im lặng, bả vai gầy gò của Lâm Hiểu sụp xuống một đoạn không dễ thấy, cậu chủ động sải chân bước, khẽ nói: "Đi thôi."
Đúng là Phương Trì không có bất cứ lý do nào để tới dắt cậu cả, dù sao đây không phải là lần đầu tiên cậu tới nhà hắn, từ vị trí phòng ăn tới cách bố trí nội thất trong nhà đều khắc sâu trong đầu cậu, không gặp vấn đề gì hết.
Lâm Hiểu chầm chầm ra khỏi cửa, Phương Trì đang dựa tường lại không nhúc nhích.
Khoảnh khắc Lâm Hiểu sắp lướt qua hắn ra khỏi phòng, ngay lúc hai người giao nhau, cổ tay cậu bị níu lại.
Lâm Hiểu: "!"
Ngón cái của hắn tựa như vô thức vuốt ve phần xương cổ tay lồi ra khỏi cánh tay gầy gò, hắn nghiêng đầu, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Mặc áo ngủ rất đẹp, tôi đúng là có mắt nhìn."
Không biết là khen người hay khen áo.
Lâm Hiểu: "…"
Tối qua đi khá vội, ngoại trừ điện thoại ra thì Lâm Hiểu không mang theo bất cứ vật dụng nào, may là trong nhà Phương Trì có đầy đủ mọi thứ, mà tối qua cậu cũng phát hiện ra, cả căn phòng cho khách này vẫn giữ nguyên trạng thái khi cậu rời đi, bao gồm cả đồ trong phòng tắm như khăn mặt, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt…, tựa như… căn phòng này vốn dĩ là một nơi ở khác của cậu ở thành phố này, khi cậu rời đi, mọi vật dụng trong phòng cũng lặng lẽ đứng yên tại chỗ, như chờ cậu trở về.
Ngoại trừ bộ đồ ngủ này.
Lần trước ngủ nhờ ở nhà Phương Trì, Lâm Hiểu mặc áo ngủ của mình, nhưng lần này cậu lại quên không mang.
Vốn tối qua còn tưởng mình phải mặc đồ thường tạm một đêm, nhưng tới khi Lâm Hiểu vừa ngồi lên mép giường, bàn tay đang sờ soạng khắp giường thì bất ngờ chạm vào một thứ mềm mại, mát lạnh.
Mà Phương Trì nãy giờ vẫn đang đứng ở hành lang ngoài phòng như có thần giao cách cảm, cất giọng nói vọng vào: "Tôi có chuẩn bị áo ngủ cho em, đặt trên giường, em tắm nước nóng rồi đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Nói xong mới có tiếng bước chân vang lên.
Lâm Hiểu nâng bộ đồ ngủ mới tinh cậu không nhìn thấy kiểu dáng, không nhìn thấy màu sắc, không nhìn thấy chất liệu, trái tim lại nóng lên từng hồi.
"Đi nào, ăn sáng." Phương Trì lên tiếng nhắc nhở, kéo Lâm Hiểu đang chìm trong ký ức về hiện thực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!