Chương 38: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một nụ hôn thực sự.

Đêm hôm khuya khoắt mò ra ngoài, nghiễm nhiên Lâm Hiểu phải qua nhà sau báo với sư phụ sư mẫu một tiếng, giờ này sư mẫu đã ngủ, Lâm Hiểu đứng ngoài cửa phòng, cách một lớp rèm cửa nghe thấy tiếng kể chuyện phát ra từ chiếc radio cũ kỹ của sư phụ, biết Lâm Hữu Dư vẫn còn thức, cậu thì thào gọi một tiếng "cha".

Tiếng kể chuyện trong phòng được chỉnh nhỏ đi, Lâm Hữu Dư hỏi: "Hiểu Nhi? Muộn lắm rồi, có chuyện gì sao con?"

Lâm Hiểu sợ mình làm ồn làm phiền sư mẫu nghỉ ngơi, cậu giải thích đơn giản lý do.

Lâm Hữu Dư ồ một tiếng, biết Phương Trì đích thân tới đây đón người nên cũng an tâm, hỏi cậu: "Đội trưởng Phương đâu rồi?"

"Đang chờ trong tiệm ạ."

"Lần sau bảo người ta vào nhà nhé." Sư phụ cười cười dặn dò, "Cũng không phải người ngoài, làm gì có chuyện người ta đến chơi lại không mời người ta vào nhà ngồi được."

Ngón tay Lâm Hiểu gẩy gẩy đống tua rua đỏ trên rèm cửa, hiếm khi phản bác, thầm thì một câu: "Sao lại không phải người ngoài, ngoại trừ ba người chúng ta thì ai cũng là người ngoài trong gia đình này hết… Với cả, nào có vị khách nào đêm hôm mò tới nhà người ta chứ, muốn vào nhà ngồi một lúc thì nên tới vào buổi sáng mà, cứ nhăm nhăm tối lửa tắt đèn là sao, mà cha với mẹ tôi còn ngủ hết rồi…"

"Hử?" Lâm Hữu Dư nghe thấy giọng điệu bất mãn của con trai mình, cười nói: "Con trai à, giọng điệu gì thế này, nom không giống thái độ nên có với ông chủ đâu, mà lại giống, giống…"

Ông ngồi khoanh chân trên giường, nghe người bạn già say giấc ngủ ngáy bên cạnh mà sáng dạ nảy ra một câu, "Cũng giống mấy lần cha uống quá hai chén rượu ấy, sư mẫu của con chắc chắn sẽ ngồi cạnh lải nhải kiểu… kiểu giọng điệu này ấy, đúng là giống y xì luôn!

Đầu ngón tay đang nghịch tua rua của Lâm Hiểu bỗng khựng lại, cho dù sư phụ chỉ buột miệng đùa một câu thôi, nhưng dường như có ai đó vừa khám phá ra bí mật động trời mà Lâm Hiểu cố gắng che giấu kìm nén, trái tim cậu đập dữ dội, giọng nói cũng run run, không biết là xấu hổ, cuống cuồng hay sợ hãi, "Cha đừng nói linh tinh, con, con đi đây!"

Nói rồi không đợi Lâm Hữu Dư đáp lời đã vội vàng quay gót bước nhanh ra cổng.

Chân nam đá chân chiêu, lúc ra tới cửa chính còn vấp phải ngưỡng cửa.

Phương Trì ngồi trong sảnh chính của cửa hàng mát xa, buồn tay buồn chân lướt điện thoại, vừa nghe tiếng động ở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp một Lâm Hiểu với khuôn mặt đỏ ửng đằng đằng sát khí bước vào tiệm.

"Sao rồi?" Phương Trì khóa màn hình, hạ giọng hỏi người đang đi tới: "Mặt xị ra vậy, bị mắng à?"

"Không." Lâm Hiểu dừng lại trước ghế sô pha, đột nhiên chột dạ thế nào, yếu lòng lại giả vờ hùng hổ nói: "Đừng lằng nhằng lãng phí thời gian nữa, mấy giờ rồi chứ, có đi hay không, còn muốn ngủ hay không! Ngủ muộn vậy ngày mai có dậy được không!"

Đội trưởng Phương, người rõ ràng không hề đụng tới miệng

-súng nhưng vẫn bị choáng váng trước sức công phá mạnh mẽ của sư phụ Tiểu Lâm: "…"

Chẳng phải trước giờ tôi toàn tới vào giờ này à?

Oan quá.

Hai người tắt đèn ra ngoài đứng trước cửa tiệm, cửa cuốn sau lưng từ từ hạ xuống. Phương Trì ngẩng đầu nhìn bầu trời khuya, ánh trăng bàng bạc, sao trời lấp lánh, mà hắn thì lặn lội đường xa tới đón sư phụ nhỏ của mình về nhà.

Cõi lòng rạo rực khó tả.

"Đi thôi." Cửa cuốn đã hoàn toàn đóng lại, Phương Trì đặt tay lên cổ tay Lâm Hiểu, định đỡ cậu xuống cầu thang, nhưng đầu ngón tay vất vả lắm mới được chạm tới phần da thịt ở cổ tay cậu thì Lâm Hiểu như thể bị sét đánh, giật phăng tay đi, thất thanh nói: "Không mướn!"

"…" Cặp mắt hoa đào đẹp đẽ của Phương Trì hơi nheo lại, đáy mắt thăm dò cậu hai giây, bỗng cười nhạt một tiếng, "Được, vậy cậu bước cẩn thận."

Nói rồi tự xuống cầu thang trước.

Lâm Hiểu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ảo não vì mình lỡ quá lố, nhưng càng làm cậu hoảng sợ hơn chính là những đợt sóng ngầm chảy xiết trong lòng mình dường như sắp thoát khỏi sự khống chế.

Thân trong nhà tù, thiên thần nhân loại phân tranh, từ lúc ngồi lên chiếc Polo nhỏ của Phương Trì thì Lâm Hiểu vẫn luôn im thin thít.

Phương Trì, cái vị đang lái xe bên cạnh, dường như đã đọc được sự bối rối xoắn quẩy của cậu, cả chặng đường này rất im lặng, không mất nết phóng túng, không trêu chọc, rất kính nghiệp làm người lái xe cho sư phụ Tiểu Lâm.

Về tới nơi thì cũng qua mười hai giờ, Phương Trì lôi từ trong tủ đựng giày ra một đôi dép lê, nhìn Lâm Hiểu đổi dép xong mới hỏi: "Cậu vẫn ngủ ở phòng lần trước nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!