*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở bên Phương Trì, Lâm Hiểu tự do tự tại.
Lâm Hiểu nhờ vào sự giúp đỡ và hướng dẫn của Phương Trì từ từ xuống xe, cậu được hắn nắm tay, bước từng bước một tới trước mặt sư phụ sư mẫu.
Khoảnh khắc sư mẫu nhìn thấy cậu xuống xe đã ướt nhòe hai khóe mắt, bà lau nước mắt bằng tay áo, đằng sau những giọt nước mắt vui mừng của bà lão là nỗi niềm nhớ nhung và xót xa không thể che giấu.
Phương Trì lắc nhẹ tay Lâm Hiểu, bấy giờ cậu mới nhận ra, hai mắt đỏ hồng gọi: "Sư phụ, sư mẫu."
"Về rồi đấy à! Chúng ta nhớ con quá!" Sư mẫu rưng rưng nước mắt kéo tay Lâm Hiểu, tay còn lại vội vàng nắm tay người bạn già đã đợi từ lâu rồi chồng tay cả nhà lên nhau.
Lâm Hữu Dư nắm chặt tay Lâm Hiểu lắc lắc hai cái, đôi mắt đục ngầu cũng lóng lánh những giọt lệ già nua: "Về là tốt rồi, mau vào nhà đi, nghỉ ngơi cho khỏe con!"
Lâm Hiểu gật đầu đồng ý, mà bấy giờ, sư mẫu đứng bên cạnh, hai mắt nhòe nước nhưng vẫn mỉm cười nhìn Lâm Hiểu và Phương Trì, lúc này lại nhận ra có chuyện hơi khác thường.
Ánh mắt của bà từ từ hướng xuống, rơi xuống cái tay bị lòng bàn tay người khác nắm lại từ nãy tới giờ của Lâm Hiểu, ngừng hai giây, ánh mắt lại xuôi theo đường cong bắp tay rắn rỏi mà đẹp đẽ kia, từ từ chuyển lên mặt hắn.
Sư mẫu vui vẻ nhìn chằm chằm Phương Trì, tựa như muốn hỏi-
Cậu minh tinh, sao cậu vẫn chưa chịu thả tay ra?
Phương Trì đón nhận chuẩn xác nụ cười và ánh nhìn chăm chú của người bề trên: "…"
Chẹp… Ai đã nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa ấy nhỉ?
Sao vị sư mẫu này lại tai thính mắt tinh thế chứ?
Ngay sau đó, Lâm Hiểu nhận ra trên tay mình bỗng trống không, con tim cũng vô cớ mất trọng lượng rơi thẳng xuống đất.
Phương Trì buông tay cậu ra.
Bên này vừa thả tay ra thì sư mẫu lập tức cầm tay Lâm Hiểu, tựa như người vừa tìm lại được báu vật mình làm mất, hai người già đứng hai bên Lâm Hiểu, Lâm Hữu Dư cười hỏi: "Phương… Đội trưởng Phương cũng tới à? Mau vào nhà ngồi một lúc đi, uống miếng nước nghỉ một hồi, đây là lần đầu Lâm Hiểu ra ngoài, làm phiền cậu chăm sóc nó rồi!"
"Sư phụ Lâm, bác đừng khách sáo, bác cứ gọi cháu là Phương Trì là được ạ." Đội trưởng Phương cà lơ phất phơ nhiều năm khi đứng trước mặt người lớn tuổi cũng lẳng lặng thu hồi khí chất phóng túng, cặp mắt hoa đào dưới ánh tà dương hơi cong cong, cười đến hiền hòa nhã nhặn chân thành, "Cháu trả cậu ấy cho hai bác, không mất một sợi tóc nào, nhiệm vụ đã xong rồi thì cháu cũng không làm phiền nữa, để dành thời gian cho một nhà ba người mình tâm sự ạ.
À đây, lần này dẫn Lâm Hiểu ra ngoài có mang về một ít quà mọn gửi hai bác, cũng không đáng giá, mong hai bác nhận lấy ạ."
Nói rồi đưa hộp quà trong tay qua, đợi tới khi sư mẫu Lâm Hiểu cầm lấy, nói cảm ơn thì hắn mới khẽ vuốt cằm, lùi ra sau một bước.
"Vậy cháu về trước, hẹn gặp lại."
Quả nhiên, sư phụ Tiểu Lâm ngạc nhiên khi biết Phương Trì còn cố ý chuẩn bị quà cáp vô cùng cẩn thận chu đáo, còn càng ngạc nhiên hơn khi hắn chưa vào nhà đã muốn đi luôn, thế là không nhịn được sự xúc động khó tả trong lòng, nhỏ giọng gọi hắn: "Đội… Anh Trì!"
Đang chờ câu này đây.
Phương Trì dừng chân, giả vờ như không biết gì, "Hử?" một tiếng, "Sư phụ Tiểu Lâm, còn chuyện gì nữa à?"
Lâm Hiểu đang đứng trước sân sau nhà mình, sư phụ sư mẫu còn đang đứng trái phải hai bên, mấy câu giữ người dư thừa không dám nói, mấy từ quá giới hạn cũng chẳng dám hó hé luôn, cũng không thể im lặng được, do dự một hồi thì chậm rì rì hỏi một câu: "Anh… sẽ đến nữa chứ?"
"Đến chứ." Phương Trì xuôi theo nói: "Trước khi bay tới trạm Singapore tôi sẽ qua đón cậu, à, bay sang nước ngoài thì phải cấp hộ chiếu cho cậu, ừm… sau này tôi sẽ sắp xếp cho Tiểu Du dẫn cậu đi làm thủ tục sau, không rườm rà đâu, trước khi chúng ta khởi hành làm cũng được."
"Ý tôi không phải vậy…" Lâm Hiểu chưa từng lo lắng những chuyện lặt vặt này, suốt một khoảng thời gian dài này, những công việc có dính dáng tới cậu đều được Phương Trì sắp xếp chu toàn.
Lâm Hiểu cắn cắn môi do dự, đáy lòng dần xuất hiện một chút cô đơn, cậu bỗng mở to mắt, ánh mắt vững vàng dừng lại đối diện với người trước mặt, "Tôi muốn nói là, trong mấy ngày được nghỉ ngơi này… anh sẽ đến chứ? À, thật ra không có nguyên nhân gì khác cả, chỉ là phần vai gáy và cổ tay anh phải tiếp tục trị liệu vật lý thì mới ổn được, nếu không…"
Càng tới cuối câu thì âm thanh càng nhỏ lại.
Lâm Hiểu trưởng thành một cách lặng lẽ và yên bình tới gần hai mươi tuổi, chưa bao giờ cậu phải nói những câu lừa mình dối lòng thế này, cậu vụng về che dấu nỗi niềm luống cuống và bất an, nhưng dù sao cũng không có đủ kinh nghiệm, che một hồi lại phản tác dụng, gần như bị Phương Trì đọc vị trong nháy mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!