*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiền đề của việc thích cậu ấy là tôn trọng cậu ấy.
Từ tầng mười sáu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ sát đất, đập vào mắt là những tòa nhà cao tầng lộng lẫy xa hoa, là ánh đèn của vạn nhà, trong ánh sáng và bóng tối, cả thành phố như chìm trong một đại dương mênh mông ánh sao.
Tỉnh Hàn và Phương Trì sóng vai nhau đứng trước cửa sổ, lắng nghe cái ồn ào náo nhiệt và sự cô độc của thành thị phồn hoa giữa đêm khuya, lặng thinh hồi lâu.
Mãi sau, Tỉnh Hàn vừa ngáp vừa vỗ vỗ bả vai Phương Trì, nói: "Thôi, tôi về ngủ, trước khi đi thì người anh em đây cho ông một lời khuyên nhé?"
Phương Trì: "Nói nghe coi."
"Thật ra thì, đừng có chơi cái trò anh đi tìm thì em trốn nữa, nói rõ với người ta một câu, dù sao… đời này nó lạ lắm, chỉ có một người có thể khiến ông cười đến sung sướng thế thôi."
Trong mắt Phương Trì phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, nghe vậy chỉ cười không đáp.
"Sư phụ Tiểu Lâm là một người ngây thơ, nào có nhiều kinh nghiệm như tay già đời là ông, bắt người tay nhảy vọt từ độ khó cấp newbie tới thẳng cấp địa ngục à, nên ông kiềm chế chút đi, đừng có ép người ta, không thì cái được chẳng bù nổi cái mất đâu."
Phương Trì quay lại, dựa người vào cánh cửa thủy tinh, sau lưng hắn là biển vàng lửa bạc càng làm bóng dáng hắn như thăm thẳm, "Ông nghĩ cứ cứng đối cứng thế này tôi không khó chịu sao?"
Tỉnh Hàn giật mình, đang định mở miệng nói mình không có ý đó, Phương Trì lại thở dài, thẳng thắn nói: "Đéo mẹ nó tôi khó chịu muốn chết đi được."
Mấy ngày nay, không biết đã bao nhiêu lần Phương Trì gần như không kiểm soát được mình.
Lâm Hiểu nói, cậu ấy muốn bản thân hắn suy nghĩ kỹ hơn và muốn có được một khoảng không gian yên tĩnh để tiêu hóa chuyện này.
Được, hắn cho cậu, hắn rút lui.
Nhưng có vô số khoảnh khắc, lúc nhìn thấy Lâm Hiểu xuống cầu thang, lúc nhìn thấy cậu lên cầu thang, nhìn thấy cậu ấy ra khỏi phòng, đơn độc bám vách tường mà đi, hắn gần như không thể khống chế được mình nữa, hắn muốn đá bay Tiểu Du bên cạnh Lâm Hiểu ra, một lần nữa nắm cổ tay cậu, mang cậu bên người, một tấc cũng không rời xa.
Và bản thân hắn cũng biết, nhất định Lâm Hiểu sẽ không từ chối mình.
Tỉnh Hàn không hiểu hắn đang làm gì, ngạc nhiên hỏi: "Vậy mà ông còn… khiến bản thân khó chịu tức mức này, lúc nãy ăn cơm mặt mày cũng tối sầm, đã không thoải mái như thế sao vẫn mặc?"
Phương Trì lắc đầu, nở một nụ cười ba phần đau khổ bảy phần đắng chát: "Cậu ấy ỷ vào tôi, cậu ấy biết, tôi cũng biết, nhưng… liệu cậu ấy có thích tôi hay không, cả hai chúng tôi đều không chắc chắn."
"Nếu chỉ vì quá quen thuộc mà sinh lòng ỷ lại, vậy đổi một người khác, cho cậu ấy thêm một ít thời gian, cậu ấy cũng sẽ làm quen được, mà như vậy…"
Phương Trì bật cười, ngừng một nhịp, nói tiếp: "Vậy thì hai chúng tôi đều hiểu, trong lòng cậu ấy, tôi… thật ra chẳng là cái chó gì."
"Đương nhiên tôi có thể làm như hồi trước, chăm sóc cậu ấy từng ly từng tí, chầm chậm bào mòn cậu ấy, quấn quýt cậu ấy, nước ấm nấu ếch, chờ tới khi cậu ấy bị lún càng sâu, chìm càng sâu, sau đó mở miệng yêu cầu một đáp án, nhưng… như vậy có công bằng với cậu ấy không?"
Tỉnh Hàn giật mình, nhíu mày ngẫm nghĩ, tựa hồ đã hiểu ý hắn: "Ý ông là…"
Phương Trì lặng nhìn ánh đèn phía xa xa, bật tiếng cười tự giễu: "Tôi không muốn cậu ấy vì quá ỷ lại, quá quen thuộc, quá biết ơn mới giao bản thân mình cho tôi."
"Lâm Hiểu cậu ấy… cậu ấy xứng đáng có được một tình cảm chân thành thuần khiết nhất, cậu ấy đã chấp nhận ai, phải là cậu ấy thực sự thích, mà không phải bởi những yếu tố linh tinh vớ vẩn xung quanh, làm như vậy là coi thường cậu ấy."
"Ông…" Tỉnh Hàn vẫn cảm thấy nước cờ này của hắn quá mạo hiểu, "Ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ ngỡ, cậu ấy… không hiểu được tới mức ấy, thì phải làm sao?"
"Cậu ấy hiểu." Phương Trì nở một nụ cười thật lòng, mang theo một cảm giác kiêu ngạo khó nói thành lời, "Đừng coi thường cậu ấy, sư phụ Tiểu Lâm tinh tế và mạnh mẽ lắm, nếu cậu ấy không hiểu ý của tôi, vậy cậu ấy đề nghị chấm dứt hợp đồng với tôi là xong, còn cần dây dưa trường kỳ kháng chiến với tôi làm gì?"
Tỉnh Hàn bật cười, nói: "Anh đại đừng tự tin như thế nha, ngộ nhỡ người ta sợ phí bồi thường vi phạm hợp đồng nên vẫn chịu đựng thì sao?"
Phương Trì liếc y, "Không tồn tại phí bồi thường vi phạm hợp đồng."
Bàn tay vươn ra lấy chai nước của Tỉnh Hàn chợt khựng lại.
Phương Trì: "Lúc làm hợp đồng đã có phí bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn cho cậu ấy, tiền bảo hiểm bảy chữ số, gần bằng tiền thuê người, nói cách khác, khi tôi mang người ra ngoài, trên đường nếu xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào thì đều tính cho tôi. Toàn bộ hợp đồng không hề nhắc tới một chữ nào về phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng lại nói rõ ràng, nếu cậu ấy không muốn làm thì có quyền được chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào, cậu ấy có thể rời đi mọi lúc mà không cần lo nghĩ gì, tôi không ngăn được cậu ấy, hợp đồng cũng không ngăn được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!