Chương 32: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không cảm nhận cái lạnh thấu tận xương thì làm sao ngửi được hương thơm của anh Trì.

Lâm Hiểu quỳ trên thảm trải sàn, nửa thân trên lao vào lồng ngực của Phương Trì, một tay níu chặt vải áo ở vai hắn, một tay khác bịt chặt miệng hắn, chỉ sợ mình lại nghe được những câu từ rúng động trời đất nào khác.

Người trong ngực lao vào với lực quá lớn, Phương Trì ngửa ra sau theo quán tính, hai tay chống xuống sàn, bị che miệng cũng không chịu tha, một giây sau, hắn đột nhiên thổi nhẹ vào lòng bàn tay cậu.

Thoảng qua như lông vũ, ấm áp như gió xuân, Lâm Hiểu sững người, sau đó lại như phải bỏng, vội vàng rụt tay về.

Hai người ngồi đối diện nhau, trong không gian im lặng, hô hấp của Lâm Hiểu bắt đầu gấp gáp lên.

Mặt khác, Phương Trì vẫn ôm ý đồ xấu, rõ ràng cái miệng đã được phóng thích, có thể nói chuyện tiếp rồi mà hắn vẫn không mảy may hó hé.

Một lát sau, Lâm Hiểu thở một hơi nặng nề, giơ tay xoa xoa hai gò má nóng hổi, đợi mình bình tĩnh hơn mới nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này… anh, anh nghiêm túc?"

Phương Trì hỏi ngược lại: "Chuyện nào? Thích cậu, muốn cưới cậu, hay là… gả cho cậu?"

Lâm Hiểu lại bị tấn công, khó khăn lắm mới xây dựng được phòng tuyến tâm lý hoàn chỉnh lại bị phá đê trong nháy mắt, cậu rất muốn gào lên, anh thực sự không cần nhắc tới lần hai đâu!

Phương Trì nhíu mày, ý cười phóng khoáng bên khóe miệng cũng thu lại một nửa, "Sao lại không nói được, sợ ai biết sao? Vẫn phải nói chứ, tôi thực lòng thích cậu, sự thật ấy có gì khó nói sao?"

Lâm Hiểu ngơ ngác, đoạn lẩm bẩm: "Ý tôi không phải vậy…"

"Thế ý cậu là gì?" Phương Trì cẩn thận dò la: "Nói thẳng với tôi một câu đi, tốt hay xấu gì tôi cũng chấp nhận."

Trong tim Lâm Hiểu, hắn vẫn luôn là một tồn tại đặc biệt, về mặt này thì Phương Trì vẫn luôn tự tin.

Lòng Lâm Hiểu rối như tơ vò.

"Tôi không biết… Anh, anh để tôi suy nghĩ kỹ lại đã, tôi chưa từng…"

Chưa từng đối mặt trực tiếp với chuyện tình cảm kiểu này, càng chưa từng gặp phải những xúc cảm khiến mình phải quay vòng vòng như vậy.

Phương Trì đã hiểu, thầm thì nói: "Được."

"Tôi đợi cậu suy nghĩ kỹ càng, thấu đáo rồi cho tôi một đáp án."

Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, đáy mắt lấp đầy sự hoang mang.

Chưa bao giờ cậu hy vọng mình là người bình thường như lúc này, cậu muốn nhìn cho rõ người trước mặt.

Phương Trì thở dài: "Cậu yên tâm, cho tới lúc đó tôi cũng sẽ không nhắc lại chuyện này, sẽ không ép buộc cậu nữa. Chúng ta… cứ như mong muốn của cậu, tôi sẽ cho cậu một không gian yên tĩnh không bị quấy rầy, nên là, cậu không cần phải cảm thấy áp lực nữa. Vì vậy… đừng cố ý né tránh tôi, nên thế nào thì cứ thế đó, được không?"

Một không gian yên tĩnh trước khi trả lời. Phương Trì nhẫn nhịn, không mù quáng tiến lên nữa, hắn lùi về vị trí ban đầu, cũng hỏi cậu, như vậy được không.

Lâm Hiểu mấp máy môi, nói không nên câu.

Sợ mở miệng ra sẽ thành một sự hối hận không hiểu nổi.

Chuyện từ chối và thay đổi mối quan hệ này, sao nghe ra còn khiến cậu hụt hẫng hơn cả lúc nghe được chữ "thích" kia chứ.

Phương Trì đứng dậy từ dưới thảm, rũ mắt nhìn xuống, "Tôi bảo Tiểu Du đưa bữa tối qua, cậu ăn cơm trước… Phải rồi, ba ngày sau chúng ta sẽ tới Thượng Hải, trước khi đi cậu còn muốn đi đâu không?"

Sống mũi của Lâm Hiểu bỗng tê rần, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, khẽ thì thào: "Không."

"Được." Phương Trì nhấc chân bước ra ngoài, "Vậy tôi về phòng trước, cậu ăn xong nhớ đi nghỉ sớm."

Giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh, không cố gắng gần gũi, vừa lịch sự vừa khách sáo, lại khiến Lâm Hiểu cảm thấy không quen cảm giác này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!