*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Hiểu, đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến thế.
Vốn đội trưởng Phương đang định âm thầm hâm nóng mối quan hệ để Lâm Hiểu có thể tự cảm nhận được sự ấm áp, đây là lần đầu tiên hắn trải qua sự bối rối và hoảng loạn đến "bất lực" thế này.
Nhất là khi Lâm Hiểu còn tự nhốt mình trong phòng, giờ cơm trưa với cơm tối cũng không định mở cửa, một người từ trước tới giờ có tâm lý cứng như bàn thạch khác hẳn người thường như Phương Trì cũng có lúc phải đứng ngồi không yên.
Phản ứng của Lâm Hiểu quá dữ dội, Phương Trì không cần phải nghi ngờ cậu ấy có nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và Trương Viễn hay không, điều mà hắn sợ là hắn không biết Lâm Hiểu đã nghe được bao nhiêu, càng không biết cậu ấy có nghe câu được câu chăng mà nghĩ bậy nghĩ bạ không.
Đang "từ từ mà tiến" nhoáng cái biến thành "sấm chớp và tốc độ", đội trưởng Phương như một nhân vật trong bài hát Tình yêu ba mươi sáu kế[1], lật mặt như lật bánh tráng, thực sự như đang lạc lối trong con đường mịt mờ.
Lùi không được, tiến không xong, quá khó xử.
Sao mà… căn thời gian trùng hợp thế?
Giờ cơm tối, Tiểu Du mua thức ăn ngoài mang vào phòng Phương Trì, cậu chàng vừa dọn đồ ăn ra vừa thuận miệng hỏi: "Anh Trì, có gọi sư phụ Tiểu Lâm qua ăn cùng không? Trưa nay không thấy cậu ấy ra khỏi phòng, định bế quan hả?"
Phương Trì khó ở mất tập trung, không có hứng ăn, nghe cậu chàng nói vậy cũng suy tư mấy giây, đoạn nói: "Cậu qua gọi cậu ấy thử xem."
"Okay."
Tiểu Du đặt hộp đồ ăn xuống, rời khỏi phòng, gõ nhẹ mấy cái lên cửa phòng đối diện.
Phương Trì ngồi trong phòng, hai mắt dán chặt vào cánh cửa vẫn đóng kín kia, không mảy may chớp mắt.
Vài giây sau, Tiểu Du quay lại.
"Nói sao?" Phương Trì nhíu mày, ẩn sau đuôi mắt hàng mắt là một sự căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Tiểu Du nhún vai, không biết tình hình hiện tại nên nói rất thoải mái: "Bảo là không đói, không ăn."
Ánh sáng trong mắt Phương Trì vụt tắt.
Tiểu Du lại hỏi thêm đôi câu về việc đặt vé máy bay cho trạm công diễn tiếp theo, Phương Trì vừa động đũa vừa trả lời, chốt là ba ngày sau xuất phát, tập hợp lại với các thành viên khác của CALM ở Thượng Hải.
Tiểu Du rời khỏi phòng, Phương Trì suy tư nhìn mấy hộp đồ ăn trước mặt, sau một hồi đấu tranh tâm lý đầy vất vả, hắn quyết định vứt phăng đôi đũa tre trong tay, đứng dậy bước tới cửa phòng đối diện.
Trước khi ra cửa còn cầm theo bảng chữ nổi sáng nay Lâm Hiểu làm rơi.
Lâm Hiểu làm tổ trên ghế salon, cậu nằm thu lu, hai tay ôm chân, cằm gối lên đầu gối, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào không trung, buồn thỉu buồn thiu đơ đơ cả ngày.
Biểu cảm trên mặt cậu cũng mông lung y hệt hai mắt cậu, nhưng trong lòng lại quay mòng mòng hết cả lên, sóng cuộn biển gào chẳng biết lúc nào mới chịu ngừng.
Cuộc đối thoại vô tình nghe thấy lúc sáng kia tựa như một cây cổ thụ gốc rễ chằng chịt đâm thẳng vào tim cậu, lực đã lớn, dư chấn còn lâu, đau đến mức cậu không thể nào thở nổi, tới giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Phương Trì nói anh ấy thích nam giới…
Hơn nữa người anh ấy thích…
Giờ phút này Lâm Hiểu tựa như một con thú nhỏ ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm, còn Phương Trì lại như một người đánh kẻng tự do bất cần, cậu bị tiếng kẻng leng keng hấp dẫn, cứ vô thức đi theo, loạng chà loạng choạng lạc vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Phương Trì họa vào tim cậu những sắc màu rực rỡ của thế giới xa lạ này, cũng ném tới trước mặt cậu hết thảy những chuyện lạ đời, phi lý.
Đó là một con sông dài mà cậu chưa bao giờ đặt chân tới, cậu đứng trên bờ, trù trừ, sợ hãi không dám bước.
Lâm Hiểu dứt khoát nhắm tịt hai mắt, rúc đầu thật sâu vào khuỷu tay, kịp thời chấm dứt ảo tưởng này.
Không thể nghĩ chuyện này nữa, càng nghĩ càng phát điên, hoàn toàn không có manh mối nào.
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên bên tai, trong không gian yên tĩnh của căn phòng chẳng khác nào sét xẹt qua trời, sấm nổ bên tai Lâm Hiểu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!