Chương 27: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian lẳng lặng trôi qua… 

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu những tia nắng còn sót lại xuống mặt biển mênh mông vô tận, thắp sáng từng gợn sóng nhỏ bé vô danh, thủy triều cuốn đi những bọt sóng như tuyết trắng, gió từ ngoài khơi thổi vào bờ làm lay động góc áo người đi, tựa như đôi bàn tay đang dịu dàng vuốt ve an ủi.

Triều xuống, đường bờ biển tĩnh lặng xa xôi, Lâm Hiểu xách giày, chân trần đạp trên cát mịn, thành thị ồn ào bị bỏ lại phía sau, cả thế giới chỉ còn lại tiếng sóng biển lúc xa lúc gần, và một Phương Trì câu được câu chăng thủ thỉ bên tai.

Lâm Hiểu vô thức mỉm cười mà lòng chẳng hay, nghe Phương Trì miêu tả cảnh chiều tà trên biển, trái tim cậu như được lấp đầy bằng bình yên và dịu dàng.

Khoảnh khắc này thật tuyệt.

Cho dù không thể nhìn, nhưng thông qua lời kể của Phương Trì, cậu có thể nhận biết được rõ ràng thế giới xung quanh mình, khiến cậu tự phác họa một bức tranh trong đầu, cậu đang đi dưới một khung cảnh ra sao, dù triều xuống, dù biển khơi, bãi cát, chiều tà, tất cả không còn là phỏng đoán mơ hồ nữa, vì có Phương Trì ở đây, khiến vạn vật đều hiện lên thật sống động.

Dấu chân hai người lưu lại trên biển cát dài vô tận, đường bờ biển trước mặt cong cong thu hẹp lại, Phương Trì tự nhiên kéo Lâm Hiểu vào trong, để bản thân đi sang phía có sóng tới.

Chút chuyện không vui giữa trưa như một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, theo sóng nước xô vào bờ rồi biến mất. Hai người ngầm hiểu ý nhau, đều lảng tránh không nhắc tới.

Đi qua bãi đá, Phương Trì phóng tầm mắt, đoạn nói: "Đi bên này đi, thủy triều vừa rút, giờ trong khe đá và dưới cát có nhiều cua nhỏ với sò các thứ lắm, chúng ta được lời một mẻ to."

Lâm Hiểu ngẫm nghĩ, bật cười: "Nhưng có ở trước mắt tôi cũng không bắt được đâu, không thấy gì mà."

"Không sao." Phương Trì bình tĩnh nói: "Có sự trợ giúp của tôi, cậu có thấy hay không cũng không liên quan."

Một dấu chấm hỏi nhảy ra trong đầu Lâm Hiểu.

Những viên đá to nhỏ khác nhau nhưng đều có viền sắc, Phương Trì bảo Lâm Hiểu đi giày, đưa cho cậu một đôi găng tay bảo hộ rồi từ từ dẫn cậu tới bãi đá.

Lâm Hiểu chạm vào tảng đá còn ẩm ướt trước mặt, đi thêm hai bước thì thấy đây là một tảng đá lớn, phải leo lên, nhưng cậu hoàn toàn không biết phải làm gì lúc này.

"Đợi tôi chút." Người bên cạnh hai ba bước nhảy lên tảng đá, đặt xô sắt nhỏ sang một bên rồi huýt sáo một cái, giọng nói của Phương Trì từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Đưa tay cho tôi."

Lâm Hiểu ngẩng đầu, cảm nhận vị trí của Phương Trì mà hoang mang: "Anh muốn kéo tôi lên á? Tôi thấy không được đâu, tảng đá này cao quá…"

Phương Trì khẽ cười: "Kéo cậu thôi mà, có gì mà không được, đưa tay đây, không sao đâu."

Kéo cậu? Lên kiểu gì?

Lâm Hiểu sầu não trong lòng, trong lúc đầu mình đang mải nghi ngờ thì bản năng lại chạy trước lý trí, cậu vươn hai tay về phía trước.

Cậu tưởng Phương Trì sẽ kéo cổ tay mình, ấy thế mà một giây sau, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ trực tiếp vòng qua người cậu, dồn lực kéo về phía trước, Lâm Hiểu phát hãi, vừa la thành tiếng thì hai chân đạp vào không khí, cả người bị kéo khỏi mặt đất, cơ thể cậu run lên, sau cú nhấc đó thì hai chân cậu đạp lên đá cứng.

Sau khi quay về đất mẹ, Lâm Hiểu vẫn nắm chặt vạt áo Phương Trì, hồn vía treo trên mây cả buổi.

Cơ thể cậu dựa vào một lồng ngực ấm áp, vững chãi, tim cậu đập như trống dồn, trong lúc hoảng hốt mơ màng, cậu tưởng linh hồn và thân xác mình đã sụp đổ, nhất thời chẳng biết tiếng tim đập gấp gáp kia là từ quả tim trong lồng ngực mình hay thuộc về một người khác.

Lúc nãy Phương Trì… cứ thế ôm cậu lên không trung?

Động tác gì thế này… như một phép màu vậy, nhổ củ cải hả?

Lúc Phương Trì kéo Lâm Hiểu lên, tay còn lại của hắn nhanh chóng siết người vào lồng ngực, bấy giờ hắn rũ mắt, nhìn người trong lòng vì quá sợ hãi mà hai má ửng đỏ cả lên, vui vẻ lạ thường huýt sáo một cái.

"Sư phụ Tiểu Lâm, ôm đủ chưa?"

Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, ánh nhìn hướng về Phương Trì, lẩm bẩm nói: "Vừa nãy anh… anh bảo là kéo tay tôi mà…"

Ai mà ngờ được anh lại không nắm tay tôi?

Phương Trì bật cười, chủ động buông đôi tay vẫn vòng qua người cậu, lời nói ra nhẹ như gió: "Muốn kéo tay à? Tảng đá này không thấp đâu, ngộ nhớ kéo lên cổ tay bị làm sao thì sao, ôm cậu vẫn an toàn hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!