*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng ta… đêm qua, cũng không tính là trần trụi với thiên nhiên lắm…
Hai tay Lâm Hiểu đặt trên ngực Phương Trì, cả người nằm nhoài trên ngực hắn, từ da đầu tới da chân "xì xì" bốc khói, cổ tay còn bị người ta giữ chặt, chỉ hơi cử động một chút thôi là có thể cảm nhận được sự ấm nóng của da thịt dưới thân.
Thế là Lâm Hiểu lâm vào thế lùi không được tiến không xong, chỉ biết nghiến răng giận dữ: "Không phải đã bảo anh nằm sấp à!"
Phương Trì khẽ cười, sự rung động ngắn ngủi ở lồng ngực người phía dưới đối với một người đặc biệt nhạy cảm về xúc giác như sư phụ Tiểu Lâm chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Màn đêm như có ma lực đầu độc lòng người. Phương Trì nghiêng đầu, khẽ khàng cười trêu bên tai cậu: "Nằm sấp à? Không phải tôi từng bảo tôi không thích tư thế đó rồi sao?"
Hơi thở của Phương Trì phả vào tai cậu, cảm giác vừa ngứa vừa nóng ấy khiến Lâm Hiểu phải rùng mình.
Phương Trì thích tư thế gì không thuộc phạm trù nghiên cứu của Lâm Hiểu lúc này, giờ thì tất cả lực chú ý của cậu đều dồn vào trạng thái của hai người họ hiện tại, ôm nhau như vậy, hình như quá thân mật rồi.
Không, không thể nói là hình như, mà cậu chắc chắn là rất thân mật rồi.
Từ khi sinh ra tới giờ Lâm Hiểu đã luôn duy trì một khoảng cách an toàn với người ngoài, nhưng Phương Trì lại trở thành sự cố ngoài ý muốn trong cuộc đời gió yên biển lặng của cậu.
Vả lại, kể từ ngày Phương Trì bước vào khoảng trời nhỏ của cậu, hắn đã không duy trì một khoảng cách nhất định, cũng chẳng thèm tuân theo quy luật từ từ mà tiến mà nhảy cóc cái vèo một cái, từ "người xa lạ" thành "người kề bên".
Nhưng dù đối phương có âm thầm lặng lẽ tấn công, trực tiếp phá vỡ quy tắc đối xử với người ngoài của cậu thì Lâm Hiểu cũng phải thầm kinh ngạc rằng, cậu lại chẳng hề bài xích một Phương Trì tưởng chừng như ngang ngược nhưng lại rất đỗi dịu dàng, đang từ từ tiếp cận mình.
Vẫn là câu trả lời cũ, Phương Trì rất tốt với cậu, rất rất tốt, cậu cảm nhận được rất rõ ràng.
Hơn nữa lúc ở cùng với người này, đáy lòng cậu lẳng lặng sinh ra một cảm giác an toàn cùng vững tâm, cảm giác đó không thể làm giả được.
Thế nhưng…
Coi như là bạn thân ngẩng đầu thấy mặt cúi đầu thấy, vậy tiếp xúc gần như bây giờ có phải thân mật quá mức không?
Huống hồ thì mối quan hệ của họ hiện giờ chỉ dựa trên hợp đồng thuê mướn.
Thêm vào đó, theo cảm nhận trong mấy ngày nay của cậu, cho dù là những thành viên khác trong ban nhạc có thân thiết với Phương Trì hơn cậu thì cũng chẳng có ai có thể thân mật với hắn tới mức đó cả.
Vì vậy, trong một đêm mờ ám hỗn loạn như thế, Lâm Hiểu đột nhiên ngộ ra một điều…
Chàng trai Phương Trì này, ngày thường luôn lười biếng thong dong, lúc nào cũng là bộ dáng không quan tâm đến vạn vật, trên thực tế hắn đã dựng một bức tường rào ngăn cách bản thân với người khác ở trong lòng, dường như bức tường ấy còn cao, còn dày hơn cả cậu.
Nói như vậy, nếu có thể ôm nhau một cách thân mật nhường này có phải đang chứng minh bản thân mình là một tồn tại tương đối đặc biệt trong lòng Phương Trì không?
"Sao không nói gì vậy?" Phương Trì nhận ra người trong ngực bất ngờ lặng thinh, không chỉ vậy, chút sức lực chống trả ngăn cách hai người mới rồi cũng gần như biến mất.
Lâm Hiểu hoàn hồn, dường như nhiệt độ trên mặt cậu đã sắp nóng hơn lồng ngực Phương Trì rồi, cậu hơi do dự, đoạn nhỏ giọng nói: "Anh thả tôi ra trước, tôi còn phải mát xa cho anh nữa."
Phương Trì không những không thả mà còn siết chặt cánh tay trái đang đặt bên hông Lâm Hiểu, thấp giọng hỏi: "Cậu đợi tôi về à?"
"Ừm." Lâm Hiểu chôn cả khuôn mặt vào bả vai Phương Trì, hơi thở bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp tựa như đang thủ thỉ bên tai, "Đã bảo sẽ chờ anh mà."
Những gì đã nói với anh, nhất định phải làm được.
Lần nào cũng thế.
Phương Trì thở một hơi thật dài, trong lòng hắn đột nhiên bình yên đến lạ.
Những ồn ào, xáo động của buổi biểu diễn, những đâm chọc ác ý của cánh phóng viên, cả bữa tiệc chúc mừng giả tạo, tất cả những mệt mỏi, trói buộc, ồn ã, trong nháy mắt ấy bị xóa bỏ hết thảy. Sư phụ Tiểu Lẫm đợi hắn, cứ lặng im và dịu dàng như thế, tựa như một thứ dưỡng khí ngọt ngào.
Hắn ôm Lâm Hiểu trong ngực, lại như ôm một mảnh trời yên bình nuôi dưỡng tâm hồn mình, khiến cho một đội trưởng Phương đã mất đi phương hướng, mất đi bản thân nhận được một chút hơi thở cuộc sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!