Chương 24: Sư phụ Tiểu Lâm, tay đặt ở đâu vậy?

Bước vào phòng phỏng vấn tạm thời, nghênh đón mọi người là hàng loạt câu hỏi như nã pháo của nhà báo, không cần biết là bên nào hỏi, tất cả đều liên quan tới vụ việc "Miracle" đột ngột tổ chức meeting ca nhạc. Nhưng có lẽ cánh truyền thông vẫn còn ám ảnh với nụ cười cà khịa họ vô cùng điêu luyện mấy năm trước của Phương Trì mà không một ai dám đi đầu dò la về cuộc gọi ngoài ý muốn giữa buổi biểu diễn kia.

Có phóng viên hỏi Tiền Tùng: "Chào cậu, có vẻ như phong độ biểu diễn ở sân khấu Ninh Hải của cậu đã vững vàng hơn, thậm chí còn nhỉnh hơn trước đây. Liệu có phải là do áp lực từ bên ngoài nên phát huy vượt mức bình thường không?"

Áp lực bên ngoài cái đầu mấy người! Tâm tục nhưng miệng vẫn phải cười, Tiền Tùng đáp: "Tất nhiên là không rồi. Là ca sĩ chính của ban nhạc, người hâm mộ vĩnh viễn là giám thị của tôi, mà việc ca hát sao cho hay cũng giống như học một khóa học bắt buộc nhưng không thể tốt nghiệp vậy. Do đó tôi chỉ có thể phấn đấu hết mình để thành tích môn học được tốt hơn, trưng ra cho mọi người một bài thi có thành tích càng vượt trội hơn, và tôi cũng hy vọng sau này điểm số sẽ càng xuất sắc hơn nữa."

Phóng viên hỏi: "Các bạn cũng biết nhóm hát nhảy "Miracle" hiện đang "hot", nghe nói lần này họ có một buổi meeting ca nhạc, trong đó có một đoạn đã được bố trí trước, đó là tám thành viên ngồi trên khán đài cạnh bãi biển, mỗi người ôm một cây đàn guitar rồi hát. Xin được hỏi An Đạt, cậu cũng là một tay guitar, cậu có đánh giá gì về tài nghệ của đối phương không?"

Vốn là oan gia ngõ hẹp, vấn đề này tương đối sắc bén, An Đạt nghĩ một hồi, thành thật đáp: "Tôi rất tiếc vì không được nghe họ chơi trực tiếp nên không thể đánh giá được. Tất cả những gì tôi có thể làm là đánh những nốt chính xác trên cây đàn của mình, sẽ không để những người ủng hộ và yêu mến chúng tôi phải xấu hổ."

"Lần này "Miracle" đột ngột hạ cánh xuống thành phố Ninh Hải, thế nhưng buổi meeting ca nhạc lại tề tựu không ít fan, số người tới hiện trường phải lên đến ngàn người, tuy có chút chênh lệch với nhân số mười lăm ngàn bên các cậu, nhưng có thể nói là rất đông. Xin hỏi, các cậu cảm thấy sao về chuyện này?"

Một câu hỏi bắn trúng hồng tâm, cả hội trường im lặng trong chốc lát, tất cả những người có mặt ở đây đều nín thở, một âm điệu lạnh nhạt vang lên ở vị trí Phương Trì, súng ống máy ảnh lập tức di chuyển.

"Cảm thấy…" Phương Trì thoáng ngẫm nghĩ, cười nhạt: "Khỏi phải nói, hơn một ngàn người sau khi meeting kết thúc phải cởi giày tập thể để dốc cát ra ngoài… Tôi cũng muốn xem thử."

"Phụt-"

Không biết quý nhà báo nào không nhịn được mà phì cười một tiếng rõ to.

Các thành viên trong nhóm chăm chú nhìn nhau, mặt nhịn cười muốn đứt cả cơ.

Cả đám gồng hết sức để duy trì hình ảnh thần tượng, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. Bấy giờ có một phóng viên đặt câu hỏi, khéo thay là công ty vị này trực thuộc công ty mẹ của "Miracle" nhà hàng xóm, mỗi lần đối phương tính dùng một ít chiêu trò nâng cao đạp thấp thì đều dựng cờ trợ giúp hết sức lực.

"Cho hỏi, lần này buổi biểu diễn của CALM ở Ninh Hải đã gặt hái thành công lớn, ngoại trừ người yêu nhạc và fan, mọi người có muốn cảm ơn ai nữa không?"

Biểu diễn thành công, ngoại trừ người yêu nhạc và fan thì còn ai để cảm ơn?

Công ty mẹ? Ban tổ chức? Hay là cảm ơn cái gọi là kiên trì theo đuổi giấc mộng âm nhạc?

Hiển nhiên, đối phương muốn đáp án cuối cùng.

Mà nếu trả lời theo ý của đối phương thì ngày mai sẽ có mấy tiêu đề kiểu "CALM biết ơn bản thân nhất", "fan và người yêu nhạc không phải động lực lớn nhất" sẽ liên tục xuất hiện, mà nhìn cái nết đặt tiêu đề của cánh nhà báo xưa nay, chắc chắn sẽ không tốt bụng tới mức công khai điều kiện "ngoại trừ người yêu nhạc và fan" ra ngoài.

Khỏi phải nói, đây chính là kết quả họ muốn.

Bầu không khí lại chìm trong sự lúng túng ảo diệu, Trương Viễn cũng biết rõ trò đuổi hình bắt chữ này của cánh phóng viên, hai hàng mày của anh như xoắn chặt vào nhau, đang định lên sàn ngăn cản thì lại thấy Phương Trì lười biếng mở miệng lần thứ hai.

Trong quá trình phỏng vấn, Phương Trì nhìn vị phóng viên đang cố ý kích động đề tài hot kia như thể một tên gián điệp hai mang, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười thong dong, hỏi lại một lần nữa…

"Trừ fan và người yêu nhạc sao?"

Phóng viên kia kiên định gật đầu: "Phải!"

"Nói sao nhỉ, cũng có." Nghe được đáp án khẳng định, Phương Trì cười càng ung dung hơn.

Phóng viên hưng phấn truy hỏi: "Nói cụ thể được không?"

Phương Trì khiêm tốn đáp: "Đồng nghiệp tôn lên."

Hội trường yên tĩnh trong một giây, sau đó ồ lên một tràng cười to.

Mọi người: Câu cú quen thuộc, phong cách quen thuộc – không hổ là cậu ta!

Nếu quý báo đã muốn lèo lái dư luận thì Phương Trì cũng cho quý vị lèo lái, nhưng mà quý báo có thể viết hay không, định viết thế nào, thì phải coi mấy người có lá gan đó không.

Trương Viễn đứng bên đài phỏng vấn lau mồ hôi lạnh trên trán, nở nụ cười sung sướng tận tâm… Không thể phủ nhận, cái cảm giác vả mặt tại chỗ này thích không chịu được!

Đúng lúc này, không biết phóng viên nhà ai lại chen vào hỏi: "Xin hỏi đội trưởng Phương, cú điện thoại cậu gọi trong buổi biểu diễn vừa rồi là cho ai vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!