Chương 12: (Vô Đề)

Đại sảnh cửa hàng mát xa chìm trong tĩnh lặng, ánh đèn trên đầu vẫn lẳng lặng chiếu sáng, lại tựa như tấm khăn voan nhẹ nhàng bao lấy hai người.

Lâm Hiểu trợn trừng mắt hồi lâu, mãi sau mới lẩm bẩm hỏi lại: "Đồng ý… Đồng ý gì cơ? Đi với anh… Đi, đi đâu?"

Phương Trì nhíu mày, lúc này mới nhận ra mình chưa giải thích rõ ràng.

Hắn day day thái dương, cảm xúc dần ổn định lại, "Hay là chúng ta lên lầu, tôi… tôi nói cụ thể với cậu."

Lâm Hiểu thầm thắc mắc nhưng không từ chối, cùng hắn lên lầu hai.

Bởi Phương Trì không yêu cầu trị liệu vật lý nên hai người không vào phòng mát xa mà cùng ngồi xuống chiếc ghế sô pha kê sát tường.

Không hiểu sao Lâm Hiểu lại thấy bồn chồn.

Cậu vừa ngồi xuống chưa được hai giây đã vội đứng dậy nói: "Tôi rót nước cho anh." Nói xong muốn đi tới máy lọc nước ở đối diện.

"Không cần đâu." Phương Trì nhanh tay, nhẹ nhàng níu tay cậu lại rồi thả ra, "Cậu ngồi đi, tôi nói hơi lâu chút, có thể sẽ làm tốn nhiều thời gian của cậu."

"A, tôi… tôi không vội." Lâm Hiểu lại ngồi xuống cạnh hắn, "Anh nói đi."

Phương Trì sắp xếp từ ngữ, chọn ra được một lời mở đầu tương đối dễ nghe, "Trước hết tôi muốn xin lỗi cậu, có một số việc tôi vẫn luôn lừa gạt cậu, hiện giờ mới thú nhận, hy vọng không bị mất quá nhiều sự tin tưởng từ cậu."

Lâm Hiểu hoang mang quay sang, Phương Trì dừng lại một nhịp, nói tiếp: "Tôi không phải họ Trương, cũng không phải Trương Viễn đã hẹn trước lịch mát xa với cậu ngày đó, nhưng mà tôi có quen anh ta, anh ta là… quản lý của tôi."

Lâm Hiểu: "… Quản… quản lý?"

"Phải." Phương Trì thở dài, im lặng hai giây rồi thử ném đá dò đường: "Cậu… có biết CALM không?"

CALM… Lâm Hiểu lặp lại từ đơn này vài lần trong đầu, có lẽ ý của người kia không đơn giản là hỏi nghĩa của từ tiếng Anh này, suy ra từ đơn này có ý nghĩa khác…

Một ý tưởng nào đó đột nhiên vụt qua tựa như ánh sao băng mang tới vận may trong lòng cậu…

"Anh… Ý anh nói là nhóm nhạc hình như rất hot kia sao?"

Phương Trì thầm nói không phải "hình như", mà là thực sự hot, hắn bật cười, nói tiếp: "Ừ, cậu có nghe bài nào của họ chưa?"

Lâm Hiểu mơ màng gật đầu: "Không nhiều lắm, nhưng có một bài tôi nhớ rất rõ."

Phương Trì im lặng một lúc, thử hỏi: "Bài <Mad Blind>?"

Lâm Hiểu mỉm cười gật đầu, nhưng rất nhanh lại nhíu mày lại, "Như vậy… CALM hoặc là <Mad Blind>… với anh…"

Phương Trì bình tĩnh trả lời: "Bài hát này do tôi viết."

Lâm Hiểu: "…"

Đợi đã đợi đã… Tôi vừa nghe được cái gì cơ?!

Lâm Hiểu mắt chữ A miệng chữ O, khóe miệng run run, trông không khác gì một cái emoji…

Hình như tôi không bị mù, tôi bị điếc rồi.

Cái người hẹn mát xa với mình mỗi tối, sao lại hóa thành một minh tinh rồi? Còn là một người đang siêu hot hiện nay nữa?

… Cũng quá đau tim rồi.

Vạn sự khởi đầu nan, sau khi đội trưởng Phương thú nhận được câu kia xong, sự căng thẳng trong lòng hắn dần vơi bớt, nhưng lại tới lượt sư phụ Tiểu Lâm bày ra một khuôn mặt hoài nghi cuộc đời "Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì", và hắn cũng nhìn trọn vẻ mặt đó vào mắt, cảm thấy rất thú vị.

Vì vậy Phương Trì lại không nhanh không chậm bổ sung một khúc củi vào đám lửa: "Chưa nói với cậu bao giờ, mong cậu không để bụng, hiện tại tôi chính thức giới thiệu bản thân với cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!