*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Trì tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mày thả lỏng, hờ hững nói: "Cứ quyết định vậy đi, ngày mai em đưa cho anh thông tin cá nhân của cậu ấy, anh đặt thêm một vé máy bay nữa."
"Không… Quyết định như thế? Sao lại quyết định xong rồi?" Trương Viễn trưng ra khí thế của quản lý, một bộ giải quyết việc chung không thể nói đùa, nghiêm túc nói: "Anh nói với cậu rồi, chuyện gì cũng có thể tùy cậu, thế nhưng việc này cậu có kêu trời thì cũng không bàn bạc thêm."
Huống hồ thái độ đó của cậu mà là bàn bạc à!
Chút kiên nhẫn ít ỏi của Phương Trì đã bị bào mòn hết sạch, hắn phiền lòng mở miệng: "Anh không đồng ý cũng được. Em bảo Tiểu Du đặt vé cho cậu ấy, dùng danh nghĩa cá nhân cho cậu ấy vào."
"…" Trương Viễn đứng hình trong nháy mắt, không lường trước được hắn có ý tưởng này, nửa ngày sau bỗng cất giọng tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Phương Trì, khai thật cho anh, rốt cuộc cậu với người kia có quan hệ gì? Nếu chỉ có kỹ thuật thường thường thì cần gì nhọc công kỳ kèo với anh?"
Phương Trì hơi nhíu mày, lại lười biếng đáp: "Cậu ấy thèm khát cái cổ của em, em thèm khát tay nghề của cậu ấy, bọn em là quan hệ thuần khiết đường đường chính chính như thế – quan hệ giữa đấm bóp và bị đấm bóp.
"… Anh van xin cậu đó đội trưởng à, chúng ta giữ mặt mũi chút được không?" Trương Viễn một lời khó nói hết nhìn hắn: "Người ta là một người mù có tay nghề, có cái cổ nào chưa sờ qua chứ, ai thèm hiếm lạ cái cổ của cậu? Cái cổ của cậu là nạm kim cương hay là cổ thiên nga trời sinh hả?"
Phương Trì thở dài, nhẹ nhàng chế nhạo: "Niềm vui của người bị đau vai gáy, có nói anh cũng không hiểu."
Trương Viễn chắp tay ôm quyền, biểu thị sự bội phục với những người bị bệnh đau vai gáy.
Sự đã đành, Phương Trì cũng đã quyết định xong, kể cả sếp trong công ty có tới thuyết phục thì cũng bị hắn nhẹ nhàng tình cảm tiễn về nhà, Trương Viễn không muốn phí hơi giằng co nữa, anh im lặng chốc lát, đành nói: "Hầy… Để anh sắp xếp… Nhưng mà cậu cũng phải tiêm một mũi đảm bảo cho người ta trước, dù sao cái giới này… vẫn phải chú ý cái gì nên cái gì không nên, đừng quay đầu lại rồi rêu rao cho cả thế giới biết rồi nói-"
"Em biết rồi." Phương Trì lạnh lùng ngắt lời anh, "Anh nghĩ ai cũng như Tiền Tùng à."
Người đã về nhà và đặt đồ ăn Nhật – Tiền Tùng: Hắt xì!
Nhưng mà vẫn còn một chuyện, Trương Viễn nhắc nhở hắn, dù có sắp xếp chu toàn bao nhiêu thì tất cả chỉ là mong muốn của một mình hắn, mà vị sư phụ Tiểu Lâm kia chưa chắc sẽ đồng ý…
Mẹ kiếp… Phương Trì chửi thề trong lòng, hắn chẳng có căn cứ nào để chắc chắn cả.
"Anh Viễn." Phương Trì đứng dậy, mặt mày không thấy vẻ sầu lo, chỉ đơn giản nói: "Anh cũng bị liên lụy rồi, giờ anh liên hệ với pháp vụ của công ty, dùng danh nghĩa cá nhân của em làm một bản hợp đồng, coi như là… thư ủy thác thuê thợ mát xa tư nhân, thời hạn ủy thác là nửa năm, giá cả…"
Phương Trì suy nghĩ nửa giây, nói ra một con số khiến Trương Viễn phải giơ chân chửi thề.
"Đừng ngạc nhiên, em tự gánh phí." Phương Trì đã tính toán xong, nói tiếp: "Hợp đồng có bốn phần, sáng mai phải chuyển đến… Mà thôi, để em tới công ty lấy, em muốn nó được hoàn thành vào tối nay."
"Thân mến à…" Trương Viễn thở dài một tiếng: "Trăm năm khó tìm mới nghe cậu nói anh bị liên lụy rồi. Cho dù anh có vất vả như thế nào thì anh vẫn phải làm việc cho các cậu mà? Cậu biết không anh là quản lý của cậu này? Nếu cậu quên thì anh cũng đành làm chân chạy vặt như cậu em trợ lý Tiểu Du cậu mới thuê thôi, không sao cả!"*(*Đoạn này vô cùng vô cùng thoát nghĩa, mình cũng đi hỏi rồi nhưng rất khó hiểu)
Phương Trì biết Trương Viễn vất vả, cũng không phải người sẽ từ chối tấm lòng của người khác. Nghe anh nói thế, đôi mắt hoa đào của hắn khẽ cong, vỗ vai Trương Viễn, cười nói: "Anh, không khách sáo với anh nữa."
Trương Viễn được người nhờ vả, một đêm này chạy về bộ phận pháp vụ của công ty bận bịu bàn bạc hợp đồng, còn Phương Trì lái xe về căn hộ của mình, Tiểu Du đã mua bữa tối, hiện giờ đang ngồi thu xếp hành lý cho hắn.
"Ngày kia mới bay, không cần xếp vội, cứ để đấy đi."
Phương Trì đi vòng qua hai cái vali chất đầy quần áo, bảo Tiểu Du vào phòng ăn cùng dùng bữa rồi vào nhà tắm tắm nước nóng.
Dòng nước ấm áp chảy trên bờ vai và cần cổ ê ẩm, Phương Trì thầm nghĩ, cho dù là vì không làm trì hoãn kế hoạch sau này, vị sư phụ Tiểu Lâm này, hắn nhất định sẽ chăm sóc.
Rất chí công vô tư không vụ lợi.
Ra khỏi phòng tắm, Phương Trì thay một bộ đồ đơn giản, nằm vùi trên ghế mát xa nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Du đúng lúc ấy mon men lại gần, mặt mày thấp thỏm nói: "Anh Trì, ờm thì… Chị Faye bên tổ truyền thông đối ngoại của công ty mình gọi điện cho em, bảo em nhắc nhở anh quản lý tài khoản Weibo mọc mạng nhện của mình, trước mười hai giờ tối phải cập nhật một status và nói chuyện về chuyến công diễn tiếp theo trên trang Weibo chính thức.
Bài vừa đăng rồi ạ, anh tiện tay chia sẻ đi ạ… Chia sẻ bình thường ấy ạ! Không phải chia sẻ ngay ạ!(Giống chức năng chia sẻ ngay và Chia sẻ lên bảng tin của Facebook ấy, một cái chỉ có bài gốc, một cái viết thêm cảm nghĩ)
Phương Trì nhắm mắt, nhạt nhẽo ừ.
"Với cả…" Tiểu Du hoảng sợ thăm dò: "Chị Faye còn nói, anh chỉ cần động ngón tay chia sẻ một chút thôi, đừng… đừng để ý tới mấy câu nhảm nhí của tài khoản marketing hoặc antifan ạ…"
Phương Trì nghe mà vui tai, bán mở mắt nhẹ nhàng đáp: "Chị ta lo lắng linh tinh rồi, tôi có bao giờ làm bậy đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!