Chương 7: Một bên mặt

Edit: Mộc Tử Đằng

Trình Tư Miên che đầu, buồn bực nói: "Đã biết…"

Tô Hiển Ngôn cười nhàn nhạt một tiếng, kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh cô, sau đó lấy sách bài tập đến xem, "Tất cả đều không hiểu hả?"

"Ừ."

"Lên trung học từ khi nào thì bắt đầu không nghe giảng bài?"

"Khi nào à?" Trình Tư Miên suy nghĩ một hồi, "Hình như vẫn luôn như vậy."

Tô Hiển Ngôn không nhịn được nhìn cô một cái, suy tư trong chốc lát rồi nói, "Vậy hôm nay bài tập này xem chừng cô không thể làm được rồi, trước để đó đi. Lấy sách ra đọc lại từ đầu đi."

"Hả?"

"Căn bản không hiểu thì làm sao làm được những bài này."

Tô Hiển Ngôn lúc nói những lời này có chút lạnh lẽo, thật là giống như thầy giáo trong lớp cô, Trình Tư Miên lè lưỡi một cái, rồi ngoan ngoãn ngồi yên, "Đúng là chỉ có thể làm vậy."

Tô Hiển Ngôn quả nhiên dạy cô lại từ đầu, đầu tiên anh tự xem qua sách một lần, sau đó nói ví dụ cho cô hiểu. Trình Tư Miên thu hồi suy nghĩ của mình lại, bị sự nghiêm túc của Tô Hiển Ngôn lây sang cũng bắt đầu chăm chỉ lắng nghe những gì anh giảng giải.

Một lúc lâu sau.

"Nhìn ví dụ vừa rồi sau đó làm vài đề rồi đưa cho tôi xem."

"Được." Trình Tư Miên đặt sách bài tập và sách giáo khoa trước mắt mình, vùi đầu nghiêm túc làm bài.

Tô Hiển Ngôn nhìn dáng vẻ cau mày nghiêm túc đó của cô, trong con người hiện lên chút vui vẻ và an tâm.

Cô chẳng qua là không chịu nghe giảng mà thôi, còn người thật ra rất thông minh, anh chỉ nói một lần là cô đã biết cách làm. Xem ra, đề ra thành tích cao cũng không khó gì.

Trình Tư Miên làm xong một đề, len lén quay qua nhìn Tô Hiển Ngôn, cô không dám hành động quá lớn sợ anh nói cô không tập trung.

Lúc quay qua nhìn cô thấy rõ được bàn tay thon dài lộ ra khớp xương của anh đang di chuyển trên bàn phím, tốc độ tay rất nhanh, nhìn vào rất đẹp mắt như đang đánh đàn dương cầm vậy.

Tầm mắt Trình Tư Miên hơi dời lên phía trên một chút, ánh mắt vô cùng chăm chú. Ánh sáng màu xanh từ màn hình máy tính hắt lên gò má anh, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình, lông mi khẽ động đậy, cả người giống như bị bao phủ bởi tầng ánh sáng chói lóa, rõ ràng ánh đèn trong phòng không sáng chói, nhưng Trình Tư Miên lại cảm thấy cả thế giới tựa hồ được chiếu sáng, Tô Hiển Ngôn như thế này khiến cô không thể dời tằm mắt được.

"Còn không làm bài." Đang lúc nhìn hăng say, Tô Hiển Ngôn đột nhiên quay đầu qua nhìn cô. Tầm mắt hai người chạm nhau, làm Trình Tư Miên sợ hết hồn, vội vàng quay đầu lại nhìn chăm chú vào bài tập, "Tôi, tôi đang làm mà!"

"Âm thanh bàn phím làm ồn cô à?"

"Không có!"

Tô Hiển Ngôn không lên tiếng nữa, lát sau anh đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trình Tư Miên ngẩng đầu lên từ đống bài tập nhìn bóng lưng đi ra cửa của anh, trong lòng thầm kêu "Này, đừng đi mà, thật sự không ồn chút nào đâu."

Tô Hiển Ngôn một hồi lâu cũng không trở lại, đoán chừng là muốn cô chuyên tâm làm bài.

Sau khi anh trở lại, trên tay đã có thêm một ly nước trái cây, anh đặt ly nước lên bàn Trình Tư Miên đang ngồi, đứng bên cạnh nhìn cô giải đề.

Trình Tư Miên làm đến bài cuối cùng, trong lòng đã có đáp an, nhưng ý thức được Tô Hiển Ngôn đang đứng bên cạnh cô làm cô không bình tĩnh nỗi nữa, lén lút hít thở sâu nhiều lần nhưng không có phương pháp nào tập trung tinh thần được.

"Đề này rất khó à?" Tô Hiển Ngôn nhìn cô nửa ngày cũng không chịu viết, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi.

Trình Tư Miên kêu rên trong lòng, đề bài không khó lắm, nhưng mà anh đứng nhìn tôi như vậy căn bản viết không được! Dĩ nhiên những lời này cô chỉ dám nói trong lòng mà thôi!

"Hình như có hơi khó thật, nhưng tôi suy nghĩ chút sẽ ra thôi."

Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, "Không cần gấp gáp, cứ từ từ làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!