Edit: Mộc Tử Đằng
Trình Tư Miên cùng Tra Dịch Quang cố gắng muốn nghe tiếng động bên trong phòng nhưng nghe hồi lâu cũng không nghe được cái gì có giá trị.
"Bộp!" Đột nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng như vậy.
Trình Tư Miên và Tra Dịch Quang trố mắt nhìn nhau, sau đó chợt nhảy cỡn lên đập cửa, "Chú, chú đang làm gì vậy hả?"
Tra Dịch Quang, "Trình Tần, bình tĩnh lại đi, đừng làm loạn nữa."
"Tô Hiển Ngôn anh mở cửa nhanh lên! Tô Hiển Ngôn?!" Trình Tư Miên luống cuống tay chân, kéo tay Tra Dịch Quang hỏi, "Sẽ không có chuyện gì đúng không? Chắc sẽ không có chuyện gì đâu."
Tra Dịch Quang vỗ vỗ vai cô, "Đừng hoảng đừng hoảng, cùng lắm là hai người đánh nhau một trận thôi."
"Vớ vẩn!" Tuy Trình Tư Miên nói như vậy nhưng sâu trong lòng cô lại đồng ý với lời giải thích của Tra Dịch Quang, tiếng động vừa rồi…chắc không đánh nhau thật chứ. Chú ơi là chú, đây là ông chủ của chú đó, chú còn cần công việc này nữa không! Làm sao chú có thể nói đánh là đánh được!
Trình Tư Miên và Tra Dịch Quang đi tới đi lui ngoài cửa một lúc lâu, ngay lúc Trình Tư Miên muốn nổi điên lên rốt cuộc cửa phòng đã được mở ra.
Trình Tư Miên không nói hai lời liền đi vào bên trong, nhưng lại bị Trình Tần xách cổ áo kéo ra ngoài, "Cháu tới đây cho chú."
Trình Tư Miên không chịu đi, cô nhìn về phía Tô Hiển Ngôn đứng trong phòng, anh chỉ lẳng lặng đứng đó, dường như không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cô thấy được cổ áo của anh hơi nhăn nhúm, còn bên khóe miệng có một vết bầm tím…
"Chú! Chú sao lại đánh người hả!"
Trình Tần hừ lạnh một tiếng, "Trình Tư Miên, chú còn chưa tính sổ với cháu đâu, mau đi ra cho chú."
"Ôi ôi ôi! Chú! Trình Tần! Ôi chú đừng kéo cháu mà!"
Trình Tư Miên bị Trình Tần kéo ra khỏi phòng, Tra Dịch Quang từ từ đi vào nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, rồi lại vỗ vỗ vai anh, "Ôi thần linh, đúng là hiếm thấy, bình thường Trình Tần luôn đối xử tốt với cậu, nhưng nói đến động thủ liền không nói hai lời…Hai người thật sự đánh nhau à?"
Tô Hiển Ngôn giơ tay lên lau khóe miệng một cái, cười nhạt, "Nói chính xác thì không phải đánh nhau mà lại bị đánh."
Tra Dịch Quang, "Bị đánh…cậu không đánh trả lại?"
Ánh mắt Tô Hiển Ngôn sâu thẩm, "Chuyện này đúng là tôi không đúng, đây xem như cho cậu ấy một câu trả lời công bằng đi."
"Đúng là anh em tốt." Tra Dịch Quang lặng lẽ giơ ngón cái lên, "Nhưng mà hai người ngây người ở trong phòng lâu như vậy là nói gì hả?"
Tô Hiển Ngôn nhìn anh ta, "Chẳng qua chỉ để câu ấy tiếp nhận thôi, cũng là để cậu ấy tin tưởng tôi."
Tra Dịch Quang gật gật đầu, "Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cậu ấy chắc là tiếp nhận được rồi. Ấy mà, cậu là người gian trá như vậy, nhất định cậu đã lừa cậu ấy đến khi tiếp nhận mới thôi."
Tô Hiển Ngôn, "…"
Bị Trình Tần khiển trách một trận xong, Trình Tư Miên liền lén lút chạy đến phòng Tô Hiển Ngôn để xem anh thế nào rồi, nhưng ai mà biết được chưa đi tới cửa đã bị Trình Tần kéo trở về.
"Hơn nửa đêm rồi cháu muốn làm gì?"
Trình Tư Miên liếc mắt, "Chú, chú cũng biết hơn nữa đêm à, vậy sao chú còn không đi ngủ."
"Trình Tư Miên, lăn về phòng ngay cho chú, con gái phải biết dè dặt một chút."
"Trước kia cháu cũng hay đến phòng anh ấy mà." Trình Tư Miên nhướng mày, "Lời này của chú có lẽ đã quá muộn rồi."
Trình Tần nghẹn họng, "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, cháu đừng hòng giở trò xấu dưới mắt chú."
"Chú! Mẹ cháu còn không quản cháu như vậy, chú có nghe buổi sáng bà ấy đã nói không, chú cò phong kiến hơn bà ấy nữa!" Trình Tư Miên nói xong liền ngẩn người, sao cô lại nhắc tới Tưởng Vân Lam thế này…
Trình Tần hừ lạnh, "Phong kiến thì thế nào, đây cũng là vì lo cho cháu thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!