Edit: Mộc Tử Đằng
Trình Tư Miên rất ghét cha mình bởi vì ông nuôi cô nhưng không quan tâm chăm sóc đến cô. Cô cũng ghét mẹ mình, bởi vì sau khi ly hôn bà liền đi ra nước ngoài, hoàn toàn không có tin tức gì.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng mẹ mình không muốn quan tâm đến mình nên mới nhất quyết không nghe ngóng cũng không hỏi thăm về bà, nhưng nào ai ngờ được, trôi qua nhiều năm rồi đột nhiên bà lại quay về nói với cô là bà yêu thương cô, mấy năm đầu là do bị ép buộc nên không có cách nào về nước được, cũng không có biện pháp nào liên lạc được với cô, rồi sau đó lại quay về và cảm thấy người mẹ này không còn mặt mũi nào nói chuyện với cô…
Trình Tư Miên ngồi ở cửa sổ, chống cằm cười nhạt một tiếng, thật là buồn cười làm sao nhưng trên mặt lại ươn ướt.
Cô kiên quyết nói mình không cần tình thân gì, đã quen không có người thân bên cạnh, đúng, bởi vì cô không có cho nên mới thề thốt chân thành bảo không cần. Nhưng vào khoảnh khắc thấy được người phụ nữ kia, cô mới biết căn bản mình không hề nghĩ thoáng được, nếu không vì sao cô lại khóc thương tâm như vậy.
"Cốc, cốc, cốc."
Trình Tư Miên vội vàng lau nước mắt, "Vào đi."
Tô Hiển Ngôn đi vào, đưa cho cô một ly nước ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, "Khóc thành một con mèo rồi."
Trình Tư Miên liếc anh một cái, "Em mới không có."
Tô Hiển Ngôn cười nhạt, duỗi tay ra vuốt ve hàng chân mày đang nhíu chặt lại của cô, "Nhớ bà ấy sao?"
Trình Tư Miên sững sốt một chút rồi lập tức nghiêng đầu đi, "Làm sao em nhớ bà ấy chứ, em đã sớm quên mất bà ấy rồi."
"Không cần nói dối trước mặt anh." Tô Hiển Ngôn nhẹ nhàng sờ mặt cô, "Nghe chưa?"
Ánh mắt Trình Tư Miên hơi động đậy, "…. Em, em không có nói dối."
Tô Hiển Ngôn thở dài một hơi, "Cách đây rất lâu về trước anh cũng đã vô cùng hận người kia vì đã kiên quyết bỏ lại cha anh và anh, cha anh vì bà mà từ bỏ cả gia tài, cũng không muốn giàu sang phú quý nữa nhưng bà ấy vẫn lựa chọn ly hôn. Anh hoàn toàn không hiểu được quyết định của bà ấy, vẫn luôn hận bà ấy, luôn cảm thấy bà ấy là một người phụ nữ ham hư vinh."
"Sau đó khi anh trưởng thành, có một lần lén lút đi nhìn bà ấy. Bà ấy gả cho một người đàn ông khác, người đó không giàu có gì nhưng lại đối xử với bà ấy rất tốt, nụ cười của bà ấy thật sự rất vui vẻ, nhưng trước kia sống với cha anh anh chưa từng thấy qua. Khi đó anh đã hiểu, bà ấy rời đi không phải vì tiền mà là vì người, cha anh dù sao cũng sống trong giàu sang quá lâu, đã quen thói thiếu gia nhà giàu, khi sống một cuộc sống của người bình thường vẫn còn tồn tại vẻ phong độ của thiếu gia nhà giàu, có lẽ bà ấy không chịu nỗi mối tình không có thăng bằng này nên mới quyết định như vậy."
Trình Tư Miên hơi tập trung, "Vậy sau đó thì sao, anh có đi tìm bà ấy nữa không?"
"Không có, bà ấy sống rất tốt nên nhất định không hy vọng anh…sống ở nhà họ Tô." Tô Hiển Ngôn bình thản nói, "Tư Miên, anh nói những lời này chỉ muốn nói cho em biết, anh đã từng hận bà ấy bởi vì anh rất nhớ bà ấy, sau khi biết mình hiểu lầm bà ấy thì càng nhớ bà ấy hơn nữa, nhưng mà những điều này không quan trọng, bởi vì bà ấy đã có gia đình của mình, anh và bà ấy sẽ không còn liên quan gì nhau nữa."
Trình Tư Miên rủ mắt, "…Nhưng em có thể tin tưởng bà ấy không, lời bà ấy nói là thật hết sao?"
"Chuyện này anh không thể nói chính xác với em được, em không cần quyết định nhanh cũng không nên từ chối nhanh như thế." Ánh mắt Tô Hiển Ngôn sâu thâm thẩm, "Nhưng mà giờ bà ấy đã quay lại tìm em, ít nhất giữa hai người vẫn còn có cơ hội giải thích rõ ràng với nhau, hãy cho nhau chút thời gian."
Sau khi Trình Tư Miên nghe anh nói xong những lời này, trong lòng cô ít nhiều vẫn hơi chua xót, thật ra dù ít dù nhiều anh vẫn muốn có một cơ hội xuất hiện trước mặt mẹ mình, nhưng đáng tiếc là vĩnh viễn không có. Cho nên anh mới kể cho cô nghe, để cô suy nghĩ kỹ và quý trọng cơ hội này, bởi vì anh quá hiểu cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Ngày hôm sau, lúc đi xuống lầu Trình Tư Miên lại ngửi được hương thơm ngào ngạt của đồ ăn sáng trong bếp.
"Chú, chú làm món gì mà thơm vậy?" Trình Tư Miên vừa đi về phía phòng bếp vừa nói.
"Tư Miên, con dậy rồi à." Trong phòng bếp không phải là Trình Tần, Tưởng Vân Lam đeo tạp dề, tay đang bưng một khay bánh mì vừa mới nướng xong đi ra, "Vừa vặn đến ăn sáng nào."
Trình Tư Miên ngây người, theo bản năng xoay người rời đi.
"Ôi…" Vừa mới xoay người đã đụng đầu vào một bức tường thịt, Trình Tư Miên ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng của anh, "À…"
Tô Hiển Ngôn cong môi, khẽ búng trán của cô một cái, "Mới sáng sớm đã vội vội vàng vàng đi đâu hả?"
Trình Tư Miên che trán lại, "Em muốn đi vệ sinh."
Tô Hiển Ngôn, "Không phải em mới từ trong đó ra à?"
Làm sao anh biết thế…
Trình Tư Miên ngại ngùng, "Em muốn đi lần nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!