Chương 42: Câu dẫn

Edit: Mộc Tử Đằng

"Có phải ghen hay không hả?" Trình Tư Miên nắm lấy vấn đề này không buông.

Tô Hiển Ngôn dở khóc dở cười, duỗi tay ra nắm lấy cằm cô, "Ừ, cho nên sau này không thể tùy tiện ở nơi anh không thấy được em."

Trình Tư Miên thấy anh gật đầu liền hồi hộp, "Em không chú ý để người khác hôn là em sai, em sẽ bồi thường cho anh."

"Muốn bồi thường thế nào?"

Trình Tư Miên lại nhích lại gần anh thêm một chút nữa, dường như cả người cũng dán sát vào người anh, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ nhìn đến cái cằm trắng nõn như ngọc của anh mà thôi. Cô rướn người lên một chút, rồi hôn lên cổ anh một cái.

Tô Hiển Ngôn hơi cứng người, cơ hồ là đẩy cô ra ngay lập tức, giọng nói của anh mang mùi cảnh cáo, "Trình Tư Miên!"

"Em muốn bồi thường cho anh." Biểu cảm của Trình Tư Miên muốn bao nhiêu ngây thơ có bấy nhiêu ngây thơ, "Em bồi thường bằng việc hôn lại anh nha."

Tô Hiển Ngôn ho khan một cái, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào cô, "…Để lần sau đi."

"Bây giờ rất đúng lúc." Trình Tư Miên sờ mặt anh, giọng nói rất nhẹ nhàng, mang theo một tia cố chấp giống như một đứa trẻ đang tức giận, "Dù sao em cũng mặc kệ, em nói cho anh biết, bây giờ không chịu nhận bồi tường, lần sau sẽ không có đâu."

Vừa nói xong liền trực tiếp nhào tới cắn môi anh.

Cả người Tô Hiển Ngôn cứng đờ, trong ngực là người mình yêu, mềm mềm, mang theo hơi thở mát lành như cơn mưa mùa hạ, còn có vị ấm áp như ánh mặt trời lúc ban trưa…Làm sao anh không muốn việc bồi thường thế này chứ, nhưng mà ngay lúc này còn ở chỗ này nữa, cho dù anh muốn khống chế cũng không khống chế được ma quỷ trong lòng.

Trình Tư Miên vốn không suy nghĩ gì nhiều, ban đầu cô đến phòng anh thật sự là do ngủ không được, nhưng khi lưng vừa chạm xuống giường thì trong lòng bắt đầu bày mưu tính kế. Cô tin Tô Hiển Ngôn yêu mình, nhưng cô cũng biết anh luôn xem mình như một đứa con nít.

Cô không vui khi anh nghĩ cô là một đứa trẻ không hiểu chuyện, bây giờ cô liền muốn chứng minh cho anh thấy, cô đã hiểu chuyện như một người phụ nữ trưởng thành.

Cho nên cô câu dẫn anh cả ngoài sáng lẫn trong tối, không sai, chính là cố ý câu dẫn.

Tô Hiển Ngôn làm sao không biết cô muốn làm gì, cô to gan nhưng ánh mắt lại có chút không thành thục, lòng bàn tay trơn mịn chỉ sờ mó lung tung…

Cô cố ý hành hạ anh, khiêu chiến với sự kiên nhẫn của anh. Ban đầu anh còn đẩy cô ra nhưng nơi nào đó trong lòng lại gào thét bảo anh phải ôm cô vào trong ngực, càng về sau, anh dứt khoác không nghĩ nhiều nữa, càng hôn cô mãnh liệt hơn.

Anh đang dùng hành động này để tra hỏi cô, em rốt cuộc muốn điên cuồng thế nào?

Răng môi quấn quýt không rời, hơi thở của đối phương tràn đầy trong mũi. Nhưng vì địa điểm này quá mức mập mờ, Trình Tư Miên phát hiện lần thân mật này vô cùng khác biệt, cô có hơi run rẩy, phát giác được thân thể mình có chỗ biến hóa không đúng lắm, nhưng phải nắm chặt thời khắc này không thể lùi bước được! Cô không thể chịu thua được, phải đáp trả.

Hôn nhau say đắm, Trình Tư Miên âm mưu thò tay vào kẻ hở trên áo của anh đi vào trong, chạm vào da thịt của anh, lửa nóng trên người và bàn tay lành lạnh của cô tạo ra sự đối lập rất rõ ràng.

Nhưng cô còn chưa làm động tác tiếp theo, Tô Hiển Ngôn chợt ngẩn ra sau đó đè lại bàn tay không an phận của cô.

Anh híp mắt, giọng nói khàn vô cùng, "Đừng lộn xộn."

Trình Tư Miên vùng vẫy muốn lấy tay ra nhưng không chống lại được anh, "Em, em chỉ sờ một cái thôi, không lộn xộn đâu."

Tô Hiển Ngôn, "…"

"Vậy, để công bằng, em cũng cho anh sờ một cái nha. A…"

Anh đột nhiên xoay người đè cô dưới thân, ngược sáng nhìn cô từ trên xuống dưới, "Trình Tư Miên, lá gan của em quá lớn."

"Phải không." Trình Tư Miên cong môi, trong con ngươi lộ ra ý cười quyến rũ, "Anh yên tâm, em chỉ lớn gan với mình anh…"

Trình Tư Miên duỗi tay ra, chậm rãi cởi từng nút áo của anh. Chuyện nam nữ hoan ái không phải rất bình thường sao, ai nói chỉ khi trưởng thành mới có thể chứ, cô thích Tô Hiển Ngôn như vậy, tất nhiên muốn trao hết tất cả của mình cho anh, như vậy thì có lỗi gì…

"Xoạt" Nhưng không đợi cô cởi áo anh ra, thì anh đã xốc chăn lên nằm về vị trí cũ.

Trình Tư Miên vẫn còn duy trì tư thế đó, mấy giây sau cô nghi hoặc nhìn về phía Tô Hiển Ngôn, "Sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!