Chương 40: Bất ngờ

Edit: Mộc Tử Đằng

Thời cơ chính muồi, ngược lại Tô Hiển Ngôn không nhìn ra được chính muồi chỗ nào, công ty hiện tại là hứng thú của anh cũng là tâm huyết của anh, anh cũng không có ý định buông bỏ sớm như vậy.

"Ông nội…"

Tô Hiển Ngôn mới vừa muốn nòi cái gì, Tô lão gia tử đã trực tiếp bỏ qua anh, nhìn về phía cháu trai nhỏ nhất của mình, "Gia Nam, hai ngày nay không cần đi học, biết chưa."

Tô Gia Nam sững sốt, "Tại sao ạ?"

Dương Á Như nói, "Cha, chuyện của Gia Nam nên xử lý thế nào?"

Tô lão gia nhíu mày, ở chức vị cao đã lâu khiến ông tự mình mang một loại khí chất uy nghiêm áp bách người khác, "Nghe nói hiện tại cô bé kia không cha không mẹ, như vậy đi, khuyên cô bé đó nghỉ học rồi chuyển sang học ở trường mới, bên cạnh đó cũng an bài cho một chỗ ở, xem như là bồi thường."

Tô Gia Nam chợt đứng lên, "Khuyên nghỉ học? Tại sao? Chuyện căn bản không nghiêm trọng như vậy, ông nội, tại sao ông phải làm như vậy!"

"Gia Nam! Không được phép nói với ông nội như vậy." Dương Á Như kéo kéo con trai nhà mình, Tô Gia Nam ở nhà luôn là người nghe lời và hiểu chuyện, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ lớn tiếng với người lớn. Hôm nay lại vì cô bé kia mà thay đổi tính tình.

"Gia Nam, con còn nhỏ, sau này còn có rất nhiều bạn học…"

"Nhưng bọn họ đều không phải là Trình Tư Miên!"

Tô lão gia tử nặng nề nhìn cậu, "Chuyện ông đã quyết, cháu không nên nói gì nữa."

"Ông nội." Tô Hiển Ngôn ngước mắt nhìn ông, "Chẳng qua chỉ là một cô bé mà thôi, hơn nữa chuyện yêu sớm ở trường học cũng không cần thiết phải xử lý nghiêm trọng đến mức đó, có phải ông làm quá rồi không."

"Bộp!" Tô lão gia tử dùng sức để đũa xuống.

Tất cả người trên bàn ăn đầu quay đầu nhìn về phía ông ấy, chỉ nghe ông ấy nói, "Cháu cho là ông làm như vậy chỉ vì em trai cháu! Hiển Ngôn, ông để cho cháu tự do ở bên ngoài cũng không phải có nghĩa là cháu muốn làm gì thì làm, cô bé kia ở nhà của cháu, cháu đối xử với cô bé đó thể nào đừng tưởng ông không biết."

Ngoại trừ Tô Gia Nam đang bực bội ra thì những người còn lại đều nghe ra được đầu mối.

Sắc mặt Tô Hiển Ngôn trầm xuống, "Ông theo dõi cháu."

Tôi lão gia tử không từ chối, "Cho bạn tốt ở thì ông không đến xỉa đến nhưng nếu quá trớn…Tô Hiển Ngôn, tương lai của cháu đã sớm định, người nhà họ Thái cũng đã sớm coi cháu là con rể, cháu đừng phụ lòng của Tâm Duyên."

Tô Hiển Ngôn cười lạnh một tiếng, nguyên nhân để cho cô chuyển trường vốn không phải vì chuyện của Tô Gia Nam, mà là vì anh, ông muốn tách người bên cạnh anh đi.

"Nếu ông đã cố ý muốn như vậy thì ông cứ làm thế đi." Tô Hiển Ngôn ung dung gắp một miếng thịt trâu,"Nhưng ông cũng đừng hy vọng cháu về cái nhà này nữa."

"Cháu!"

Tô Duẫn Đông đã nghe được đại khái, anh ta nhất thời vui vẻ nhìn hai người đang đói chọi trên bàn ăn, "Haiz, anh cả nói như vậy cũng thật sự làm cho lòng người khác nguội lạnh, đúng không ông nội. Vì một người đàn bà mà không muốn nhà họ Tô…Ôi? Sao cháu lại thấy tình cảnh này quen mắt thế."

Năm đó cha của Tô Hiển Ngôn cũng vì một người đàn bà mà làm trái ý của Tô lão gia tử, chuyện này dường như là một cái gai trong lòng ông. Quả nhiên Tô Duẫn Đông vừa mới nói như vậy, sắc mặt của Tô lão gia tử liền thay đổi.

Tô Hiển Ngôn nhìn Tô Duẫn Đông một cái, ánh mắt kia lạnh đến nỗi khiến người khác run rẩy.

Tô Căng Bắc hơi khựng lại, rồi vội nói, "Anh cả, Tô Duẫn Đông không biết quản mồm mình, anh đừng để ý."

Tô Duẫn Đông trợn mắt trùng cô ấy một cái, "Anh của em đều nói sự thật, anh chỉ muốn nhắc nhở ông nội, em đừng có mù quáng chen vào."

Tô Căng Bắc nhắm hai mắt lại, người ngu ngốc!

"Tô Duẫn Đông! Anh mà nói nữa có tin em đánh anh không!"

"Em là em gái ruột của anh đó! Rốt cuộc em đang bênh vực ai!"

"Anh im miệng cho em!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!