Edit: Mộc Tử Đằng
"Được rồi, về nhà không được để dính nước." Tô Hiển Ngôn đặt hòm thuốc ra phía sau, chuẩn bị lái xe.
Vừa muốn cho xe chạy thì chợt có một cái tay trắng noãn đè lên bàn tay đang cầm tay lái của anh. Tô Hiển Ngôn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Tư Miên.
Cô đang nhết môi, dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh, "Anh đừng nói với chú tôi được không?"
Tô Hiển Ngôn trầm ngâm nói: "Biết mình gây họa rồi hả?"
"Tôi không nghĩ vậy." Trình Tư Miên rũ mày xuống.
Trong mắt Tô Hiển Ngôn, dáng vẻ của cô như vậy như đang làm nũng, nhưng chắc anh không biết, cô rũ mắt xuống nhưng lại đang âm thầm che đi một tia hung ác. Trình Tư Miên nói: "Là cô ta quấy rầy tôi trước."
Tô Hiển Ngôn than nhẹ nói: "Trình Tư Miên, Trình Tần không thể quản cô mãi được, có rất nhiều chuyện cô phải tự mình cân nhắc, bây giờ cô phải ngoan ngoãn đi học biết không."
"Tôi biết rồi." vừa dứt lời Tô Hiển Ngôn thấy Trình Tư Miên ngẩng đầu cười với anh một cái, nhưng nụ cười đó lại không tới đáy mắt. Cái loại biểu cảm đó cũng không hề thích hợp với một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi, cô nói: "Cho đến bây giờ cũng không ai quản tôi, trước kia là vậy đến bây giờ cũng thế. Nhưng tôi lại sợ chú không cho tôi ở lại, nếu chú không muốn vậy thì tôi phải lưu lạc đầu đường xó chợ thôi."
Tô Hiển Ngôn có chút sững sốt.
"Cho nên anh có thể giữ bí mật giúp tôi không?" Trình Tư Miên mong mỏi nhìn anh.
Tô Hiển Ngôn nhìn cô giống như xuyên qua đó có thể thấy được một người khác vậy, anh từ từ xoay người lại nhìn thẳng về phía trước, "Giữ bí mật cùng được thôi nhưng sau này cô phải nghe lời."
Trình Tư Miên gật đầu liên tục, "Được được, tôi nghe lời, anh nói tôi đều nghe hết."
Tô Hiển Ngôn ngừng một lát, có chút dở khóc dở cười nói: "Không phải nghe lời tôi.."
"Vậy nghe lời ai?" Trình Tư Miên trừng mắt nhìn, "Trừ anh ra cũng không ai nói tôi phải ngoan ngoãn nghe lời cả."
"…Được rồi, về nhà thôi."
Trình Tư Miên nhìn anh dường như anh đã đồng ý rồi nên trên mặt liền nở ra nụ cười.
Trên đường lái xe về nhà.
"Tô Hiển Ngôn, nhà đó là của anh hả, nhà mà chúng ta đang ở ấy."
"Ừ."
"Vậy anh cho chú tôi ở, xem ra chú ấy có chút lợi ích rồi."
Tô Hiển Ngôn nói: "Chú của cô đã giúp tôi rất nhiều."
"Ồ, tôi biết cái này, là cánh tay đắc lực trong công ty chứ gì." Trình Tư Miên chống cằm, "Xem ra công ty của anh có phúc lợi rất tốt nha, còn có thể ở chung với ông chủ nữa."
Tô Hiển Ngôn bật cười, phúc lợi công ty dĩ nhiên sẽ không tốt đến trình độ này.
Trình Tần là một trong những bạn tốt ít ỏi mà Tô Hiển Ngôn hợp tác, lúc đầu Trình Tần có chút chán nản, đi theo Tô Hiển Ngôn nên anh sắp xếp công việc cho anh ta ở nơi này, quan hệ giữa anh và Trình Tần vẫn luôn tốt cho nên cũng không cần phải làm bộ làm tịch gì.
"Ồ, vậy căn phòng thứ hai là của ai?"
"Còn một người."
"Còn một người? Sao tôi không thấy nhỉ?"
"Ngày hôm qua không có về."
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, "Khó trách, tôi nói căn phòng đó sao mà bị khóa. Vậy cho nên lúc đầu là ba người các anh cùng gây dựng sự nghiệp à. À đúng rồi, chú tôi rất nóng nảy, các anh là đồng nghiệp mà có thể chịu đựng được sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!