Chương 34: Đêm khuya

Edit: Mộc Tử Đằng

Sau khi ăn xong, Tô Hiển Ngôn lại làm việc một lúc lâu. Chờ khi anh xử lý xong mọi chuyện, con mèo nhỏ tham ăn đã làm ổ trên sofa ngủ ngon lành. Anh bất đắc dĩ cười cười, anh ngồi xuống bên người cô, vốn định đánh thức cô nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon liền bỏ đi ý nghĩ này.

Anh dựa vào sofa, lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Dáng vẻ cô lúc ngủ bớt đi vẻ giảo hoạt thường ngày, nhìn vào rất ngoan, giống như một con mèo nhà sau khi được cho ăn no liền ngủ say. Tô Hiển Ngôn cười một tiếng, vén một lọn tóc trên mặt cô ra sau tai, chắc vì nhột nên cô cau mày lại, nhưng cũng không tỉnh dậy.

Cô nhắm mắt làm lộ ra hai hàng lông mi rất rõ ràng, vừa cong vừa dài. Mặt không có trang điểm, một khuôn mặt mộc mạc, nhỏ nhắn và trắng sáng, giống như một loại bạch ngọc cao cấp, Tô Hiển Ngôn nhìn lại không nhịn được nhéo một cái, cái cảm giác này khiến cho anh lưu luyến không rời.

"Uhm?" Trình Tư Miên mơ mơ màng màng mở mắt, "Anh xong rồi sao?"

Do mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói phát ra vô cùng mềm mại, tựa như móng vuốt mèo cào vào lòng một cái. Tô Hiển Ngôn gật đầu, giọng nói không tự chủ được mềm hơn, "Đã để em đợi lâu rồi."

Trình Tư Miên ngáp một cái, duỗi tay ra nắm tay anh, cả người tựa vào trong ngực anh, nửa mê nửa tỉnh nói, "Không sao, em ngủ không thấy lâu lắm."

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, lò sưởi cũng được bật nhiệt độ ấm áp, không khí này rất thích hợp để ngủ, mà bên cạnh giờ còn có một siêu cấp soái ca để ôm, Trình Tư Miên cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn. Cô cọ trong ngực anh một cái, bên môi nở nụ cười như có như không, "…Thật thoải mái."

Tô Hiển Ngôn cúi đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói, "Không thể ngủ nữa, nên về nhà thôi."

"Anh để em ôm một lúc thôi, một hồi hẳn về được không?" Trình Tư Miên nhắm mắt ậm ờ nói.

Tô Hiển Ngôn ngây người.

Anh không nói nữa, nhưng hành động để cô tùy ý xem như ngầm đồng ý, Trình Tư Miên len lén cong khóe miệng lên.

Tô Hiển Ngôn gác một tay lên thành ghế sofa, nhìn cô gái trong ngực, anh do dự một chút, cũng suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng vẫn khoác tay lên vai cô, dáng vẻ đó tựa như đang giam cô trước ngực.

Lúc hai người về nhà sắc trời đã tối đen.

Từ gara đi vào nhà mất một đoạn đường ngắn, Trình Tư Miên mặt dày kéo cánh tay của anh, Tô Hiển Ngôn không cưỡng lại cô được, không thể làm gì khác hơn là dung túng cho hành động đó, nhưng khi đến cửa nhà liền nhìn chằm cô đầy cảnh cáo.

Trình Tư Miên dĩ nhiên hiểu nên thả tay ra, sau đó cô ngồi xổm xuống tháo dây giày, "Này? Có ai đến sao?"

Ở cửa đặt một đôi giày cao gót của nữ, Trình Tư Miên ló đầu vào xem liền thấy người ra nghênh đón, "Tư Miên, em về rồi."

Mắt Trình Tư Miên sáng lên, "Chị Diệp, chị tới rồi."

Diệp Hiểu Hiểu mím môi, "Ghé thăm em một chút."

Trình Tư Miên vui vẻ gật đầu, biết rằng chị ấy chịu tới đây là nhờ Tra Dịch Quang dỗ dành tới, không phải là đến thăm cô đâu nha.

"Bảo bối, mau tới ăn táo này." Tra Dịch Quang ngồi trên sofa, một bộ dạng bạn trai nhị thập tứ hiếu. Diệp Hiểu Hiểu quay đầu trừng mắt với anh ta, "Ai là bảo bối, đừng có gọi loạn."

"A.. Được được được, Diệp tiểu thư, mời em tới ăn trái cây." Tra Dịch Quang cười đùa.

Diệp Hiểu Hiểu hừ hừ, kéo lấy tay Trình Tư Miên, "Không thèm để ý tới anh. Tư Miên, em ăn chưa, nếu chưa ăn thì chị nấu cho em ăn."

"Không cần đâu chị, em và Tô Hiển Ngôn đã ăn rồi." Trình Tư Miên nói, "Hiếm khi mới thấy chị tới, không cần phiền phức."

"Này, Tiểu Miên Miên nói đúng đó, em đó, chỉ cần lại đây ngồi chơi là được."

Diệp Hiểu Hiểu không để ý tới anh ta, nói với Trình Tư Miên, "Vậy gặp cũng đã gặp được em rồi, thời gian không còn sớm nữa, chị về trước nhé."

Trình Tư Miên còn chưa nói gì, Tra Dịch Quang ngồi đó đã nhảy dựng lên, "Trời cũng đã tối rồi em về làm gì, không an toàn đâu." Nói xong liền dùng sức nháy mắt với Trình Tư Miên.

Trình Tư Miên liếc anh ta, quay qua nói với Diệp Hiểu Hiểu, "Chị, anh ta nói đúng đó, tối nay chị ở lại đây đi."

Diệp Hiểu Hiểu nhìn Tra Dịch Quang rồi nói, "Không làm phiền mọi người đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!