Edit: Mộc Tử Đằng
Một lần nữa Tô Hiển Ngôn không biết phải nói thành lời thế nào, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cô gái trước mặt, anh có hơi luống cuống.
Dưới lầu dần vang lên tiếng động, Trình Tư Miên và Tô Hiển Ngôn trong phòng đều nghe được tiếng nói của Tra Dịch Quang và Trình Tần, Tô Hiển Ngôn hơi đẩy cô đi, "Ngoan, đừng nháo nữa."
"Anh xấu hổ." Trình Tư Miên nhướng nhướng mày, trong đôi con ngươi vô cùng mê hoặc lòng người.
Tô Hiển Ngôn sững sốt, rồi nhanh chóng dời tằm mắt đi, "Em nhớ kỹ lời tôi là được."
Trình Tư Miên cười một tiếng, lưu manh ôm eo anh, "Em dĩ nhiên nhớ, trước khi lên đại học không được nói chuyện yêu đương. Nhưng mà nếu đối tượng là anh thì em có nên phá lệ không đây?"
Tô Hiển Ngôn: "Không thể."
"Ồ, cái đó không liên quan, dù sao em biết anh cũng thích em là được rồi." Trong mắt Trình Tư Miên đầy sự giảo hoạt, "Cho nên trước khi em trưởng thành em vẫn sẽ như mọi khi, không cần phải lo ngại làm phiền anh."
…
"Hiển Ngôn, tôi và Tra Dịch Quang có mua cơm tối về, cậu có ăn không?"
Ngoài cửa, âm thanh của Trình Tần phá vỡ sự mập mờ yên tĩnh trong căn phòng này.
Trình Tư Miên buông lỏng cánh tay, xoay người đi mở cửa. Trình Tần đang định gõ cửa thấy thế thì ngẩn người, "Sao cháu lại ở đây?"
Mặt Trình Tư Miên như được tắm gió xuân, "Cháu hỏi bài."
"Ừ, hỏi xong thì mau đi xuống." Trình Tần không nghi ngờ cô, "Xuống dưới ăn tối, nhanh xuống."
"Vâng chú." Trình Tư Miên ngâm nga một bài hát đi xuống lầu.
Trình Tần nghi ngờ nhìn cô một cái, con nhóc này hôm nay sao lại yêu đời như vậy?
"Hiển Ngôn? Đứng đó làm gì? Không ăn cơm sao?" Trình Tần quay đầu lại hỏi.
"Hử?" Tô Hiển Ngôn dường như lúc này mới hoàn hồn lại, anh nhíu mày một cái, ho khan thanh giọng, "…Các cậu ăn đi, tôi không đói."
"Ồ." Trình Tần hơi dừng lại sau đó xoay người đi xuống lầu.
Bên dưới, ba người ngồi ăn ở bàn cơm.
"Trình Tư Miên, cháu đừng có làm phiền cậu ấy, cậu ấy rất bận rộn."
Trình Tư Miên cắn đùi gà, "Không sao, anh ấy không ngại mà."
Trình Tần cóc đầu cô, "Làm sao cháu biết người ta không ngại?"
Trình Tư Miên cong môi, trên mặt là vẻ "Mấy người đều là người phàm tục không biết gì cả", "Bởi vì cháu biết rất rõ."
"Chả đâu vào đâu, chỉ biết ỷ lại người thương cô, con nhóc chết tiệt." Tra Dịch Quang liếc xéo cô, "Cô tự cố gắng mà làm."
Trình Tư Miên đắc ý nhướng mày. Tra Dịch Quang thối tha, đến ngày tôi chính thức nắm được Tô Hiển Ngôn trong tay xem đến lúc đó anh còn dám nói tôi là con nhóc chết tiệt nữa hay không!
"Ồ đúng rồi, thư tình kia của cô sao rồi?" Tra Dịch Quang cười híp mắt hỏi, "Có phải đã đưa cho người ta rồi hay không, có bị từ chối không?"
"Thư tình à, đây là chuyện chung thân đại sự của Văn Tử nên tôi không thể lơ là được."
"Thôi đi, còn muốn đổ thừa cho người khác."
"Tôi nói thật." Trình Tư Miên ăn xong thì đứng lên, nghiêm mặt nói, "Tra Dịch Quang, anh cảm thấy tôi giống loại người đi thích một thằng nhóc sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!