Chương 3: (Vô Đề)

Edit: Mộc Tử Đằng

Nếu là trước kia thì Trình Tư Miên sẽ không hề nương tay mà đánh người ngay lập tức nhưng đây là hiện tại cô chỉ đành lực bất đồng tâm.

"Buông tôi ra." Cô trầm mặt xuống nhìn ba cô gái đang nắm cánh tay mình, "Bạn học, mấy người có chút chí khí nào không vậy, Lâm Ánh Hàm kêu mấy người làm cái gì thì phải làm cái đò à?"

Ba người đó cũng không phải dạng hiền lành gì nhưng mà trong tình huống này bị Trình Tư Miên nói lời châm chọc thế này nên làm cho bọn họ sững sờ một chút, "Câm miệng, mày đang nói vớ vẩn gì đấy?"

"Đúng vậy, nghe Ánh Hàm nói trước kia mày rất lợi hại mà, thế nào, bây giờ sợ rồi sao?"

Lâm Ánh Hàm nghe vậy đắc ý cười một tiếng, đi đến gần vỗ mặt cô một cái, "Thế này mà không sợ sao, Trình Tư Miên, nhìn xem bây giờ còn ai có thể đứng cạnh mày đây!"

"Mày kêu bọn họ thả tay ra, mày có tin hay không tao…"

"Này…Trình Tư Miên?" Một giọng nói yếu ớt truyền đến cắt ngang màn giương cung bạt kiếm của hai người.

Trình Tư Miên ngừng một lát rồi nghiêng đầu nhìn xem người mới tới.

"Có tin hay không cái gì hả?"

Nói xong lại thấy Trình Tư Miên không trả lời mình, Lâm Ánh Hàm liền bước đến phía người mới tới, "Mày là ai. Tránh sang một bên, không phải chuyện của mày."

"Tôi.. các người, các người đang làm gì đó."

Người tới chính là Phó Tử Văn, tan học cô ấy cũng sẽ đi đường này, mới vừa rồi ở phía xa xa đã thấy người nào đó giống như Trình Tư Miên, không nghĩ tới khi đến gần thì quả thật không nhìn lầm người. Nhưng mà tình huống này…có chút là lạ.

"Các cậu kéo cậu ấy làm gì vậy?" Phó Tử Văn thấy mấy nữ sinh đó đang nắm cánh tay của Trình Tư Miên, trong lòng dần dần có câu trả lời, cô ấy có chút sợ nhưng vẫn không nhịn được nói, "Các cậu không được bát nạt người khác."

"Hừ, con mắt nào của mày thấy tao bắt nạt người khác." Lâm Ánh Hàm đi đến trước mặt Phó Tử Văn, dáng người của Phó Tử Văn có hơi thấp, Lâm Ánh Hàm từ trên cao nhìn xuống cô ấy, "Mày muốn giúp nó sao?"

Trình Tư Miên nhìn Phó Tử Văn một cái nói: "Này, cậu đi về nhà đi."

Phó Tử Văn lo lắng nhìn cô, "Trình Tư Miên, cậu, cậu và tớ cùng về đi."

Trình Tư Miên có chút kinh ngạc, Phó Tử Văn là một người nhát gan nhưng không ngờ vào lúc này lại nói như vậy. Cô ấy đây là muốn giúp mình à.

Lâm Ánh Hàm liếc mắt, "Tao kêu mày cút đi, mày nghe không hiểu hả!"

Vừa nói xong còn thuận tay đẩy Phó Tử Văn một cái, nhưng cô ta không ngờ, Phó Tử Văn bị đẩy một cái liền ngã xuống.

"Lâm Ánh Hàm, mày thiếu đòn rồi phải không!" Trình Tư Miên thề có trời đất chứng giám là cô không hề muốn gây chuyện nữa, nhưng mà nhìn đến bạn học vì mình mà bị bắt nạt thì lửa giận cô chịu đựng từ nảy đến giờ liền bộc phát hết cả ra.

Cô dùng sức giãy giụa tránh thoát mấy người kia rồi nhấc chân đá một cước.

"Ui da!" Ba nữ sinh kia bị đạp đau.

"Mấy người bắt nó lại ngay!" Lúc trước Lâm Ánh Hàm có bóng ma tâm lý bị đánh, còn bây giờ dám cỡi lên đầu lên cổ Trình Tư Miên hoàn toàn là do cô không còn gia thế hay bối cảnh gì nữa, cũng không có ai chống lưng cho, lúc này nhìn thấy Trình Tư Miên nổi nóng thì cô ta vội vàng sai khiến người khác làm lá chắn.

Dù sao cũng là người đông thế mạnh, hơn nữa dáng người của ba người đó đều cao lớn hơn Trình Tư Miên nhiều, cho nên Trình Tư Miên chắc chắn sẽ không có lợi thế tốt gì.

Ngã rẽ ngay hành lang chỗ này không nhiều người qua lại, cho dù là có người đến cũng sẽ không ai dám nói gì. Trình Tư Miên bị ba nữ sinh kia làm vướng víu, không biết là móng tay sắc nhọn của ai cào đến, cô chỉ cảm thấy trên tay và trên cổ đau nhói lên.

"Trình Tư Miên! Các người dừng tay!" Phó Tử Văn gấp đến muốn khóc.

Trình Tư Miên hung hãn đẩy mấy người kia ra rồi lợi dụng chút khe hở mà kéo Phó Tử Văn bỏ chạy.

"Trình Tư Miên!"

"Không nghĩ đến bị đánh đã bỏ chạy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!