Chương 20: Tiếng mèo kêu*

Edit: Mộc Tử Đằng

"Bảo mẫu?" Tra Dịch Quang nghe xong một lúc lâu cũng không phản ứng lại.

Trình Tư Miên cười đùa: "Tra Dịch Quang, đừng giả bộ, anh cố ý đúng không, dụ dỗ con gái người ta về nhà."

"Ai nói tôi cố ý! Tiểu Miên Miên tôi cũng vì muốn chăm sóc cô nên mới nuốt ngàn cay đắng mang Hiểu Hiểu về." Tra Dịch Quang nhìn sang Tô Hiển Ngôn rồi nói tiếp: "Hơn nữa, Hiển Ngôn nói thuê một người phụ nữ, tôi nào biết nói đến bảo mẫu!"

Trong con ngươi Tô Hiển Ngôn là vẻ bất đắc dĩ, nhìn về phía Trình Tư Miên nói: "Cô cảm thấy thế nào?"

Trình Tư Miên nhún nhún vai: "Ngược lại tôi không có vấn đề gì, dù sao nhân tình này Tra Dịch Quang sẽ thay tôi thanh toán."

"Vậy là được." Tô Hiển Ngôn nói xong thì đi lên lầu.

"Hiển Ngôn, khoảng thời gian này Hiểu Hiểu ở đây nha."

Tô Hiển Ngôn hơi dừng bước chân: "…Tùy."

Diệp Hiểu Hiểu không chỉ thanh thuần khiến người ta hài lòng, mà còn đặc biệt hiền lành, cô ấy và Tra Dịch Quang có tính tình khác biệt nhau rất lớn. Vì vậy Trình Tư Miên càng nhìn cô ấy càng thuận mắt, cô gái này so với mấy người phụ nữ trang điểm đậm luôn nhìn chầm chằm vào Tô Hiển Ngôn như yêu nữ thì tốt hơn rất nhiều!

"Ăn cơm." Diệp Hiểu Hiểu bưng món cuối cùng ra.

Trình Tư Miên nhìn một bàn đầy thức ăn thì trợn mắt há hốc mồm: "Chị Diệp, những món này đều là chị làm à?"

"Ừ, mọi người ăn thử xem có ngon không." Diệp Hiểu Hiểu cởi tạp dề ra, cười nói: "Tôi xới cơm cho mọi người."

"Bảo bối, anh giúp em." Tra Dịch Quang lắc mông đi vào phòng bếp.

Trình Tần cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng thương tiếc cho Diệp Hiểu Hiểu, "Cô gái này sao lại gặp phải kẻ lăn lộn thủ đoạn đầy mình như Tra Dịch Quang chứ."

Trình Tư Miên mặc kệ ai thủ đoạn với ai, vội vàng ghim một miếng thịt kho. Sau khi cắn một cái, ánh mắt cô phát sáng lên: "Ngon quá!"

Tô Hiển Ngôn cười nhàn nhạt trước biểu cả khoa trương của cô.

Trình Tư Miên nói: "Tô Hiển Ngôn anh mau nếm thử đi, cái này còn ngon hơn gắp trăm ngàn lần mấy món chú tôi nấu nữa."

Khóe miệng Trình Tần giật giật, duỗi tay ra đập cô một phát: "Cháu dám chê chú."

Trình Tư Miên che đầu, bực bội nói: "Cháu nói thật mà, nếu không chính chú ăn thử đi."

"Cháu!"

Trình Tần cũng nếm thử, sau đó anh ta không nói gì nữa, so với anh ta…tốt hơn một chút, ừ, một chút.

Sau khi bữa ăn bắt đầu, Trình Tần nhìn Trình Tư Miên ăn hết miếng thịt này đến miếng thịt kia, ăn không ngừng nghỉ, anh ta đùa giỡn: "Cả nồi thịt đều bị cháu ăn hết rồi! Tay đang bị thương còn gắp nhanh như vậy!"

Trình Tư Miên liếc anh ta một cái: "Tay trái cháu dùng nĩa, nĩa có thể cắm thịt."

"Chỉ giỏi kiếm cớ, sao không ăn rau xanh vào?" Trình Tần ghét bỏ nói, "Ăn cơm!"

Trình Tư Miên không để ý tới anh ta.

"Trình Tư Miên, nghe lời chú cô đi, ăn rau vào." Tô Hiển Ngôn gắp một đũa rau bỏ vào chén cô, "Ăn nhiều thịt không tốt cho cơ thể."

Trình Tư Miên giả bộ đáng thương nhìn về phía Tô Hiển Ngôn. Còn anh không dao động chút nào, chỉ vào chén cô, lạnh nhạt nói: "Ăn hết."

Trình Tư Miên giật giật khóe miệng, đấu tranh một lúc, "Ồ.."

Tra Dịch Quang vừa gắp thức ăn cho Diệp Hiểu Hiểu vừa cười nhạo Trình Tần, "Nhìn người ta chút đi, có nhiều sức uy hiếp hơn, cậu làm chú còn không bằng Tô Hiển Ngôn đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!